TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 113

xác định, mọi thứ nếu ta đòi thì cho, lại bị kết án là chưa bao giờ nghe nói
đến. Tôi đang lý sự về cái chưa bao giờ nghe nói đến ấy.
"Tôi có thể thấy cậu chán không muốn nghe một bà già nói. Cậu đang nóng
lòng muốn trở thành người lớn và làm những việc người lớn. Cậu cũng
chán không sẵn sàng với cuộc sống. Cậu nghĩ đã đến lúc phải để cuộc sống
tự nó sống. Như thế là cậu nhầm đấy! Cuộc sống không đi theo một cây
gậy, một ngọn cờ, một tiếng súng, để đi đến chỗ nào nó đem cậu đi. Cuộc
sống không ở ngay góc đường. Chính cậu đang ở trong lòng cuộc sống".
Chuông điện thoại reo.
Tôi bảo "Cứ để đó, tôi sẽ không trả lời đâu".
Chúng tôi ngồi yên chờ chuông ngừng lại.
Tôi nói "Tôi không biết tên cậu là gì".
- John.
John, tôi chưa từng nghe cái tên này. Y như tên lính vậy.
- Cậu định như thế nào?
Cậu ta không hiểu tôi định nói gì.
- Cậu định làm gì? Cậu có muốn ở đây không?
- Tôi phải về nhà.
- Nhà ở đâu?
Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi. Cậu ta đã quá mệt, không còng nghĩ ra được điều
gì để nói dối nữa. Tôi lẩm bẩm "Cậu bé tội nghiệp".

Tôi không có ý do thám. Nhưng tôi đi dép nhẹ, cửa phòng Florence mở,
cậu tay quay lưng về phía tôi. Cậu ngồi trên giường, đang cầm một vật gì
trong tay. Trông thấy tôi, cậu giật mình nhét vật đó dưới tấm trải giường.
Tôi hỏi "Cậu có cái gì đấy?"
Cậu ta ngửng nhìn tôi đáp "Không có gì".
Tôi đã không ép cậu ta nhiều nếu như không nhìn thấy một mảnh ván ốp
rơi ra khỏi tường để trơ gạch lót bên trong.
Tôi nói "Cậu định làm gì thế? Sao cậu lại phá nhà tôi thế?"
Cậu ta im lặng.
Tôi nhòm vào tường. Hàng gạch có một lỗ hổng để quạt gió. Qua lỗ hổng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.