- Tôi chỉ muốn hỏi vài câu. Bà làm thế nào mà gặp thằng Johannes ấy
được?
Johannes. Đó là tên thật của nó ư? Chắc chắn là không.
- Nó là bạn của thằng con người giúp việc cho tôi. Bạn thôi.
Anh ta rút túi lấy chiếc máy ghi âm nhỏ để lên giường cạnh tôi.
- Thế con trai người giúp việc cho bà đâu rồi?
- Nó chết và chôn rồi. Anh biết điều đó quá đi chứ.
- Sao nó chết?
- Nó bị bắn ở khu nhà lụp xụp.
- Bà còn biết đứa nào khác nữa không?
- Đứa nào khác nữa?
- Các bạn nó.
- Hàng nghìn, hàng triệu. Anh không thể đếm hết được.
- Ý tôi nói là những đứa khác trong chi bộ ấy. Còn có đứa nào khác
đến ở nhờ nhà bà không?
- Không.
- Bà có biết chúng làm thế nào mà có vũ khí không?
- Vũ khí nào?
- Súng lục ấy. Ba ngòi nổ ấy.
- Tôi chẳng biết gì về ngòi nổ hết, cũng không biết ngòi nổ là thế nào.
Còn súng lục là của tôi.
- Chúng nó lấy của bà ư?
- Tôi cho chúng mượn. không phải tất cả bọn chúng. Chỉ cho thằng
John mượn thôi.
- Bà cho nó mượn súng? Khẩu súng là của bà ư?
- Phải.
- Tại sao bà lại cho nó mượn súng?
- Để nó tự vệ chứ sao.
- Bà Curren, để nó tự vệ chống lại ai?
- Để nó tự vệ khi bị tấn công.
- Bà Curren, đó là loại súng gì? Bà có thể cho xem giấy phép được
không?