TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 133

- Tôi chẳng biết loại súng gì. Tôi có nó từ lâu rồi, trước khi người ta
làm ầm ĩ về chuyện giấy phép nữa kia.
- Bà có chắc là đã đưa cho nó không? Bà biết đây là chúng ta đang nói
về chuyện có thể phạm tội đấy nhé.
Viên thuốc bắt đầu tác động. Lưng tôi đã bớt đau, bàn tay đã thoải mái hơn,
chân trời bắt đầu mở rộng.
Tôi nói "Anh thật sự muốn tiếp tục với câu chuyện vô nghĩa này phải
không?" Rồi tôi ngả lưng vào gối, nhắm mắt lại. Đầu óc tôi quay cuồng
"Chúng ta đang nói chuyện về những người đã chết. Các anh chẳng thể làm
gì được với họ nữa. Họ đã an toàn rồi. Các anh dã giải quyết rồi. Việc gì
còn phải lo xét xử nữa? Sao không khép vụ án lại đi?"
Anh ta cầm máy ghi âm loay hoay một chút, rồi để xuống gối nói "Tôi chỉ
kiểm tra lại thôi".
Tôi giơ tay gạt phăng cái máy ghi âm. Anh ta kịp chụp lại trước khi nó rơi
xuống sàn.
Tôi nói "Các anh đã soát giấy tờ riêng của tôi rồi. Đã lấy đi những cuốn
sách của tôi nữa. Phải trả lại cho tôi. Trả hết mọi thứ. Những thứ đó không
liên quan gì đến các anh hết".
- Bà Curren, chúng tôi không nuốt sách của bà đâu. Cuối cùng bà sẽ
được lấy lai tất cả.
- Tôi không muốn để đến cuối cùng. Tôi muốn ngay bây giờ. Những
thứ đó là của tôi, là của riêng tôi.
Anh ta lắc đầu. "Bà Curren, đó không phải là vật riêng. Bà cũng biết thế.
Chẳng còn gì là của riêng hết".
Tôi bắt đầu mệt, không muốn nói gì nữa. Tôi gắt "Mặc tôi".
- Xin cho hỏi thêm vài câu. Đêm qua bà ở đâu?
- Đi với ông Vercueil
- Đây là ông Vercueil chứ?
Tôi cố mở mắt, lẩm bẩm "Phải".
- Ông Vercueil là ai thế? – rồi một giọng khác hẳn. "Wie is jy?"
- Ong Vercueil săn sóc tôi. Ông Vercueil là cánh tay phải của tôi. Ông
Vercueil, ông lại đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.