TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 142

Mẹ gọi hiệu thuốc hỏi "Tylox có phải là thuốc mạnh nhất không?"
- Nghĩa là sao?
- Ý tôi muốn hỏi đó có phải là thứ thuốc cuối cùng không?
- Bà Curren, chẳng có loại thuốc nào như thế. Không có thuốc nào là
đầu, thuốc nào là cuối.
Mẹ dùng hai viên thuốc mới. Cơn đau bỗng tan đi một cách kỳ diệu, mẹ
hưng phấnó, có cảm giác như được sống lại. Mẹ tắm, ngồi vào giường, định
đọc sách nhưng rồi ngủ thiếp đi. Một giờ sau mẹ tỉnh. Cơn đau lại dần dần
bò đến, làm mẹ buồn nôn và lại thấy xuất hiện bóng dáng quen thuộc của
sự buồn nản.
Thuốc trị đau chỉ là tia sáng chốc lát rồi bóng tối lại dầy đặc gâp đôi.
Vercueil bước vào.
Mẹ nói "Tôi đã uống thuốc mới nhưng chẳng thấy khá hơn chút nào. Có lẽ
thuốc chỉ mạnh hơn một chút thôi".
Vercueil nói "Bà cứ uống thêm đi. Không phải chờ bốn giờ sau mới uống
nữa".
Đúng là lời khuyên của một anh nghiện rượu.
Mẹ nói "Tôi sẽ uống. Nhưng lúc nào thích thì uống, mà uống tất cả một lúc
cũng được chứ sao".
Hai người im lặng.
Mẹ hỏi "Tại sao anh lại chọn tôi?"
- Tôi đâu có chọn bà.
- Tại sao anh đến đây, đến ngôi nhà này?
- Nhà bà không có chó.
- Gì nữa?
- Tôi nghĩ bà sẽ không gây khó khăn.
- Tôi đã gây khó khăn gì chưa?
Anh ta bước đến gần mẹ. Mặt anh ta sưng lên. Hơi thở anh ta có mùi rượu.
Anh ta nói "Nếu bà muốn tôi giúp, tôi sẽ giúp". Anh ta vươn người tới, tay
nắm vào cổ mẹ, ngón cái khẽ ân vào thanh quản, ba ngón khoằm ôm dưới
tai. Mẹ khẽ nói "Đừng" và gạt tay anh ta ra. Mẹ rưng rưng nước mắt. Mẹ
cầm tay anh ta đập vào ngực, như muốn than vãn, một cử chỉ xưa nay mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.