TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 148

tôi đến một chỗ tối, thí dụ đống rác và vứt tôi ở đó.
Mỗi khi muốn hút thuốc, anh ta thường ra ngoài hiên. Bây giờ anh ta hút
ngay ở đầu cầu thang, để khói thuốc bay vào phòng. Tôi không thể chịu
được. Nhưng bây giờ đã đến lúc phải quen dần với những gì tôi không chịu
được.
Anh ta bước đến nhìn tôi giặt đồ lót trong chậu. Tôi đau người, không cúi
xuống được. Chắc anh ta thấy ngứa mắt, bảo "Để tôi giặt cho". Tôi từ chối.
Giặt xong tôi không với tay đến dây phơi. Anh ta phơi hộ tôi, phơi đồ lót
của một bà già. Anh ta có vẻ buồn bã, chẳng nhiệt tình chút nào.
Cái đau trong người tôi mỗi lúc một dữ dội, tôi rùng mình, tái mặt, mồ hôi
lạnh lã chã. Có lúc anh ta cầm lấy tay tôi. Tôi giẫy giụa trong tay anh ta
như con cá cắn câu. Tôi biết lúc đó trông bộ dạng tôi thật xấu, bộ dạng
thường có ở người đang say mê làm tình, tàn nhẫn và lợi dụng. Anh ta
không thích nhìn cái vẻ đó, quay mặt đi. Còn tôi, tôi nghĩ cứ để anh ta nhìn
cho biết như thế là thế nào.
Anh ta có con dao trong túi. Không phải loại dao gấp mà lưỡi dao có đầu
nhọn bọc vỏ cây. Lúc nằm trên giường, anh ta để con dao cùng với tiền bên
cạnh, trên mặt sàn.
Vậy là tôi được bảo vệ. Tử thần sẽ phải suy nghĩ trước khi định bước qua
con chó và con người này.
Anh ta hỏi "La tinh là cái gì?"
Tôi đáp, đó là thứ ngôn ngữ đã chết rồi, chỉ người chết mới dùng ngôn ngữ
ấy.
Anh ta nói "Thật thế à?" Xem ra anh ta có vẻ thích thú.
Tôi nói "Thật thế đấy. Hiện nay ngôn ngữ ấy chỉ dùng ở những cuộc tang
lễ. Tang lễ và những đám cưới vớ vẩn".
- Bà thử nói xem.
Tôi đọc một đoạn Virgil, đoạn dành cho những người chết không được
nhắm mắt:
Nec ripas datur horrendas et rauca fluenta
Transprotare prius quam sedibus ossa quierunt.
Centum errant annos volitantque havec littora cirum:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.