TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 17

tài giỏi. Bây giờ mới thấy mình bất tài hơn bao giờ.
Mẹ hỏi "Anh từ vùng Mũi đến đây à?"
"Phải".
"Anh sống cả đời ở đó ư?"
Anh ta có vẻ khó chịu. Mẹ hỏi hai câu thế là quá nhiều.
Một con sóng to, dài hơn trăm thước, đang cuộn vào bờ. Một người lom
khom lướt ván trên ngọn sóng. Bên kia vịnh, dãy núi Hottentots Hà Lan
đứng sừng sững trên nền trời xanh trong. Có lẽ mắt mẹ thèm khát cảnh vật
nên thấy thế. Biển. Núi. Mẹ muốn những hình ảnh biển và núi chôn sâu
trong lòng để đi đâu cũng thấy. Sao mẹ có thể thèm khát tình yêu đối với
cuộc sống này đến thế.
Đàn chim sẻ đến đậu trên bụi cây gần chỗ mẹ đứng. Chúng rỉa lông rồi bay
đi. Người lướt ván khi nãy đã vào bờ, đi trên bãi cát. Bỗng mẹ rướm lệ.
Mẹ tự hỏi hay do mình chớp mắt. Sự thật là mẹ khóc. Mẹ gục đầu vào tay
lái, chỉ hơi nức nở, rồi oà lên khóc như muốn trút hết mọi thứ trong tim
trong phổi. "Xin lỗi", rồi mẹ bình tĩnh nói tiếp "Xin lỗi, tôi chả hiểu tại sao
mình lại thế".
Lẽ ra mẹ không cần xin lỗi. Anh ta đâu có để ý chuyện đó.
Mẹ lau mắt, khịt mũi rồi bảo "Ta đi chứ?"
Anh ta mở cửa xe huýt một tiếng sáo. Con chó nhảy vào xe. Con chó biết
nghe lời. Chắc anh ta lấy cắp con chó ở một gia đình tử tế.
Đúng là xe đi nhầm đường.
Anh ta bảo "Quay ngược lại".
Mẹ thả phanh tay, lùi một quãng rồi rú ga. Xe rung lên rồi đứng lại. Mẹ bảo
"Xe này chưa bao giờ đi lùi".
Anh ta chỉ tay, lên giọng như anh chồng dạy vợ lái xe "Quay sang bên kia
đường".
Mẹ cho xe chạy một quãng xuống chân đồi, rồi sang bên kia đường. Bỗng
một tiếng còi réo lên, chiếc xe Mercedes màu trắng vụt qua bên cạnh. Mẹ
há hốc miệng "Tôi không trông thấy".
- Đi đi! – anh ta quát.
Mẹ ngạc nhiên nhìn anh chàng người lạ quát tháo. Anh ta vẫn nhìn mẹ quát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.