TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 37

chúng nó thôi đi!" Vercueil đưa tay lên che mặt chống đỡ. Con chó nhảy
vào Bheki. Bheki đá lui con chó, tiếp tục cầm dây lưng quất Vercueil. Tay
nắm chắc thành hiên, tôi quát nữa "Thôi ngay đi không tao báo cảnh sát!"
Rồi Florence xuất hiện. Cô ta hét ầm lên, bọn trẻ lùi lại. Vercueil cố ngồi
dậy. Tôi đi thật nhanh xuống dưới.
Tôi hỏi Florence "Thằng bé này là ai thế?"
Đang nói gì với Bheki, cô ta ngừng lại nhìn tôi, tôi không ưa cái kiểu nhìn
của cô ta, hống hách và bắng nhắng.
Florence đáp "Nó là bạn học ở trường".
Tôi bảo "Nó phải về nhà đi. Thế này là quá lắm không chịu được. Sân sau
nhà tôi không phải là chỗ đánh nhau, làm ầm ĩ, không phải chỗ cho người
lạ ra vào".
Có máu chảy ở miệng Vercueil. Kể cũng lạ, mặt sần sùi thế mà cũng có
máu. Trông như mật ong trộn với tro vậy.
Florence nói "Nó không phải người lạ. Nó đến chơi thôi".
Bheki nói "Phải có giấy phép mới đến được ư?" Nó và thằng bạn nhìn
nhau. "Chúng tôi phải có giấy phép ư?" chúng chờ tôi đáp, vẻ thách thức.
Chiếc radio vẫn phát một thứ tiếng gì không phải tiếng người, nghe rất mệt.
Tôi chỉ muốn giơ tay lên bưng lấy tai.
Tôi nói "Tôi không nói giấy phép. Nhưng các cậu có quyền gì mà đến đây
đánh người này. Người này đang ở đây. Đây là nhà anh ta".
Mũi Florence phập phồng.
Tôi quay lại nói với cô ta "Phải, anh ta sống ở đây. Và đây cũng là nhà anh
ta".
Florence nói "Anh ta sống ở đây nhưng là đồ bỏ đi, đồ vô tích sự".
- Juis moer! – Vercueil nói. Anh ta nhấc mũ ra, tay cầm vào vành mũ,
rồi giơ lên như muốn đánh cô ta – Juis moer!
Bheki giằng lấy mũ ném lên nóc nhà xe. Con chó sủa ầm ĩ. Chiếc mũ lăn
dần xuống dốc mái.
Tôi nhỏ giọng nói riêng với Florence "Anh ta không phải là đồ bỏ đi.
Không có ai là bỏ đi hết. Chúng ta đều là người với nhau cả".
Nhưng Florence không thích nghe giảng giải. Cô ta nói "Đồ vô tích sự còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.