TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 50

Đã hai chục năm nay mẹ không ra máu nữa. Căn bệnh cắn nát người, người
mẹ đã khô rồi, không có máu, từ từ lạnh toát. Có cái gì đó mẹ không dám
nghĩ đến. Mang trong bụng những thứ lớn lên lạnh lùng bẩn thỉu ấy, mang
mầm mống quá hạn tự nhiên ấy, mẹ không thể chịu được, mẹ không thể
thoả mãn cái đói của chúng, mỗi ngày những đứa con trong bụng mẹ đòi ăn
nhiều hơn, chúng không lớn mà chỉ to xác, mọc răng, mọc nanh vuốt, mãi
mãi thản nhiên đòi ăn. Chúng khô dần. Đêm đêm mẹ cảm thấy chúng xoay
mình trong thân hình khô héo của mẹ, chúng không duỗi chân đạp như đứa
con thật mà chúng đổi tư thế, tìm chỗ mới để gặm nhấm, như trứng côn
trùng nằm trong một cơ thể khác, lớn lên gặm dần cơ thể ấy một cách
không thương tiếc. Trứng lớn dần trong mẹ. Phải, là mẹ, của mẹ. Mẹ viết
những dòng này mà rùng mình lo sợ, nhưng đó là sự thật. Là cái trứng của
những đứa con gái chị em với cuộc sống của con gái mẹ. Ôi, thật đáng ghê
sợ khi lòng người mẹ đi đến chỗ phải tự nhại mình! Một bà già héo hắt
khom lưng trên mình đứa trẻ, tay dính máu. Hình ảnh thật xấu xa như
trường hợp của tôi lúc này vậy. Tôi đã sống rất lâu. Chỉ còn cái chết bị
thiêu sống mới là cái chết xứng đáng. Bước vào lửa, cháy như ngọn đuốc,
phút cuối cùng cảm thấy những người chia sẻ với mình cũng hoảng sợ gào
khóc, dùng giọng nói cứng rắn it khi dùng để được cháy và mất hẳn, được
thoát nợ, rời bỏ thế giới mà lòng nhẹ nhõm. Lớn lên quái gở, ra đời không
đúng lúc, là dấu hiệu mình đã quá thời. Đất nước này đang vậy. Đã đến lúc
phải vứt nó vào lửa, phải chấm dứt, phải cho nó mọc lên từ đống tro tàn.
Lúc xe cứu thương đến, người tôi cứng đơ không nhấc chân lên được. Tôi
vừa rời tay, vết thương lại toác ra. Tôi bảo "Thằng bé mất nhiều máu lắm".
Người trên xe cứu thương đáp gọn "Không nghiêm trọng". Vạch mí mắt
thằng bé, anh ta nói "Chấn thương. Chuyện xảy ra thế nào?"
Bheki ngồi ở giường, cởi quần, hai tay ngâm vào chậu nước. Florence quỳ
trước mặt băng bó chân cho nó.
Tại sao cô bỏ tôi một mình để trông nó? Tại sao cô không ở lại giúp một
tay?
Tôi cự nự. Tất nhiên rồi, chẳng lẽ tôi không đúng lấy một lần ư?
Florence đáp "Tôi không muốn dính đến cảnh sát".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.