TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 51

Vấn đề không phải thế. Cô để tôi một mình chăm sóc thằng bạn của con cô.
Tại sao tôi phải là người chăm sóc cho nó chứ? Nó chẳng là cái gì đối với
tôi hết.
Bheki hỏi "Nó đâu rồi?"
"Nó bị chấn thương. Họ mang nó đến bệnh viện Woodstock"
"Chấn thương là thế nào?"
Nó hôn mê. Nó bị đập vào đầu. Cậu biết tại sao bị như thế không?
Nó đáp "Họ đẩy chúng tôi".
Phải, họ đẩy các cậu. Tôi trông thấy thế. May mà cậu còn sống đấy. Cả hai
còn sống. Tôi sẽ làm đơn kiện.
Bheki và mẹ nó nhìn nhau. Florence nói lại "Chúng tôi không muốn dính
đến cảnh sát. Bà chả làm thế nào chống lại được cảnh sát đâu". Hai mẹ con
lại nhìn nhau và có vẻ cùng đồng ý.
Nếu không kiện thì họ sẽ tiếp tục đối xử như họ muốn. Dù không đi đến
đâu cũng phải chống lại, không chỉ nói riêng cảnh sát, tôi nói cả những
người cầm quyền. Phải cho họ thấy là ta không sợ. Chuyện này quan trọng.
Bheki, họ có thể giết cậu đấy. Mà họ chống cậu vì cái gì cơ chứ? Cậu và
thằng bạn cậu đã làm gì?
Florence thắt nút băng ở chân nó và rỉ tai nó, nó bỏ tay ra ngoài chậu. Mùi
thuốc khử trùng xông lên.
Tôi hỏi "Có đau lắm không?"
Nó lật ngửa bàn tay. Máu còn rỉ ở mảng vết thương. Những vết thương
danh dự chăng? Có thể xếp vào loại vết thương danh dự, vết thương chiến
đấu được không? Nhìn hai bàn tay chảy máu, tôi có cảm tưởng nó cố nén
khóc. Nó chỉ là đứa trẻ thôi, chỉ đi xe đạp thôi.
Tôi nói "Thằng bạn cậu, có nên báo cho cha mẹ nó biết không?"
Florence nói "Để tôi gọi điện".
Florence ra gọi điện. Cô ta nói to và nói lâu. Cô nhắc đến bệnh viện
Woodstock.
Vài giờ sau có người gọi qua điện thoại công cộng, một người đàn bà muốn
gặp Florence.
Florence báo cáo lại "Nó không ở bệnh viện".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.