TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 63

vậy. Chúng ta bước vào đó với tráii tim chìm đắm. Chẳng thể hoan nghênh
được.
Bỗng nó rụt tay kia vào dưới chăn, đề phòng tôi chạm vào nữa.
Tôi nói "Thôi chào, chúc cậu ngủ ngon, ráng mau khoẻ lại".
Ông già ngoài kia không hát nữa. Bàn tay ông ta vỗ đêu lên đùi như đôi cá
sắp chết. Mắt ông ta trợn ngược, nước dãi chảy xuống cằm.
Xe không chạy được. Vercueil lại phải đẩy.
Tôi nói "Thằng bé đó khác với Bheki, rất khác".
Hôm nay tôi đã nói hơi nhiều, không kiềm chế được. "Tôi không muốn tỏ
ra như vậy, nhưng nó làm tôi bực mình. Tôi rất tiếc Bheki đã bị ảnh hưởng
của nó. Nhưng tôi biết sẽ có hàng vạn đứa như nó. Nhiều hơn loại như vậy.
Thế hệ đang lên đấy".
Chúng tôi về nhà. Tuy không mời, anh ta vẫn theo vào.
Tôi nói "Tôi phải đi ngủ đây. Mệt quá rồi". Anh ta không có ý bỏ đi. "Anh
có muốn ăn gì không?"
Tôi đem thức ăn để trước mặt anh ta, uống thuốc đầy đủ rồi chờ đó.
Anh ta dùng tay khoằm cắt một lát bánh, phết bơ rồi cắt phô mai. Móng tay
của anh ta rất bẩn. Không biết anh ta đã sờ vào những gì nữa. Thế mà đây
lại là người tôi thổ lộ tâm tình, là người tôi rất tin cậy. Tại sao tôi lại đi con
đường ngoằn ngoèo đến thế nhỉ?
Đầu óc tôi như cái ao để ngón tay anh ta thọc vào khuấy. Không có ngón
tay ấy, nó lắng đọng, tù hãm.
Một con đường không có hướng. Không hướng thì tự tìm ra hướng. Đi như
con cua vậy.
Móng tay bẩn của anh ta thọc vào tôi.
Anh ta nói "Trông bà rầu rĩ lắm".
"Tôi rất mệt".
Anh ta nhe bộ răng dài nhai bánh.
Anh ta chỉ nhìn không nói gì. Ở người anh ta vẫn còn phảng phất hơi rượu.
Rượu làm cho dịu, giữ cho người ta bớt giận dữ. Nó giúp ta tha thứ. Anh ta
uống rượu từ tiền trợ cấp. Suốt đời anh ta sống bằng trợ cấp. Anh ta là ông
V. mà tôi nói đến. Nói và viết. Nói để mà nói. Còn đối với thế hệ đang lên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.