TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 68

J.M. COETZEE

Tuổi sắt đá

Dịch giả: Anh Thư

CHƯƠNG 3

Khuya đêm qua bỗng có chuông điện thoại vang lên, giọng đàn bà hớt hải,
như giọng một người béo phì không thở được "Tôi muốn gặp Florence".
- Cô ấy đang ngủ. Mọi người đang ngủ.
- Vâng, bà gọi giùm.
Trời mưa không to lắm. Tôi gõ cửa phòng Florence. Cửa mở liền, y như cô
ta đã đứng chờ sẵn. Sau cửa tôi nghe tiếng trẻ lầu bầu trong giấc ngủ. Tôi
bảo "Cô có điện thoại".
Năm phút sau cô ta đến phòng tôi. Không đội nón, để đầu trần, mặc áo ngủ
dài trắng, trông cô ta trẻ ra hơn.
Cô ta nói "Lại có chuyện rắc rối".
- Bheki hả?
- Vâng, tôi phải đi thôi.
- Nó đang ở đâu?
- Phải đi Guguletu trước, rồi sau đó mới đến Công trường C.
- Tôi không hiểu Công trường C ở đâu.
Cô ta nhìn tôi, chưa hiểu thế nào.
Tôi bảo "Ý tôi nói nếu cô chỉ đường, tôi sẽ lái xe đưa cô đi".
Cô ta ngập ngừng đáp "Vâng, nhưng tôi không thể bỏ bọn trẻ".
"Thì cho chúng đi theo."
Cô ta đáp "Vâng". Chưa bao giờ thấy cô ta lưỡng lự như vậy.
Tôi nói "Còn Vercueil. Phải gọi anh ta đi giúp, để còn đẩy xe nữa".
Cô ta lắc đầu.
Tôi nằng nặc "Thế nào cũng phải để anh ta cùng đi".
Con chó nằm cạnh Vercueil, thấy tôi đến, nó chỉ đập đuôi xuống sàn, không
đứng dậy.
- Ông Vercueil – tôi gọi to. Anh ta mở mắt. Tôi đứng lùi ra xa. Anh ta
càu nhàu – Tôi phải đưa Florence đi Guguletu. Việc rất gấp, phải đi ngay
bây giờ, ông cùng đi có được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.