TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 70

thôi, ngoài ra không làm gì khác, rồi tôi về. cô không bao giờ nên thả cho
nó đi nữa.
- Vâng, nhưng ở đây bà phải rẽ trái.
Tôi quay xe. Đi được một trăm mét thấy rào chắn giữa đường, đèn nhấp
nháy, xe cộ đỗ dọc hai bên, cảnh sát cầm súng. Tôi dừng lại, một viên cảnh
sát tiến tới.
Anh ta hỏi "Đến đây làm gì?"
Tôi nói "Tôi đưa người giúp việc về nhà". Tôi ngạc nhiên thấy sao có thể
bình tĩnh mà nói dối như thế được.
Anh ta liếc nhìn bọn trẻ nằm ngủ ở ghế sau. "Nhà cô ta ở đâu?"
Tôi đáp "Ở năm mươi bảy."
- Bà có thể cho cô ta xuống đây đi bộ, không xa lắm.
Tôi cương quyết "Trời đang mưa, cô ta lại có trẻ nhỏ, tôi không thể để cho
cô ta đi bộ một mình".
Anh ta ngập ngừng, rồi vẫy đèn cho tôi đi tiếp. Đứng trên mui xe gần đó có
một thanh niên mặc quần áo dã chiến, tay lăm lăm khẩu súng chĩa vào bóng
tối.
Tôi thấy trong không khí có mùi tro ướt, cao su cháy. Chúng tôi cho xe
chạy từ từ trên con đường rộng phẳng lát đá, hai bên là những ngôi nhà như
hộp diêm. Tôi liếc chiếc xe cảnh sát bọc lưới thép chạy qua. Florence nói
"Đến đây bà rẽ phải đi, rẽ phải nữa, rồi dừng lại".
Cô ta bế đứa con nhỏ, tay dắt đứa kia còn ngái ngủ loạng choạng đi vào con
đường nhỏ đến số nhà 218 rồi gõ cửa vào. Hope và Beauty mở mắt ngỡ
ngàng. Tôi ngồi bên ngoài, vẫn để xe nổ máy.
Chiếc xe cảnh sát khi nãy đến bên, chiếu đèn thấu vào chỗ tôi. Tôi phải đưa
tay che mắt. Xe ấy lại chạy đi tiếp.
Florence bước ra, chùm áo nhựa lên người và đứa bé, ngồi vào sau xe. Một
người đội mưa chạy ra theo, không phải Bheki, mà một ông khoảng ba bốn
chục tuổi, có râu mép, vẻ nhanh nhẹn. Ông ta ngồi cạnh tôi. Florence nói
"Đây là ông Thabane, anh họ tôi. Ông ấy sẽ chỉ đường".
Tôi hỏi "Hope đâu?"
- Tôi gởi lại để bà chị trông giùm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.