TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 77

- Không, tất nhiên không. Đó chỉ là khẩu hiệu của thời gian sau chiến
tranh mà thôi. Ông chẳng nhớ được gì đâu vì hồi đó ông còn trẻ.
Ông ta nói "Tôi sinh năm 1043. Nay đã bốn mươi ba tuổi. Bà không tin à?"
Ông ta quay lại cho tôi nhìn kỹ. Cũng tầm thường thôi, tầm thường nhưng
có chỗ hấp dẫn.
Tôi khởi động xe. Ắc quy không chạy. Ông Thabane và chú bé đứng ra đẩy,
chân cắm chặt xuống cát. Cuối cùng máy nổ. Chú bé nói "Đi luôn đi!" Tôi
nghe theo.
Tôi hỏi ông Thabane "Ông là nhà giáo phải không?"
- Trước kia là nhà giáo. Nhưng tôi tạm bỏ nghề, cho đến khi nào thuận
tiện. Hiện nay tôi bán giày.
Tôi quay sang hỏi chú bé "Còn chú?"
Nó lẩm bẩm câu gì tôi không nghe rõ.
Ông Thabane quay hỏi nó "Chú cũng là thiếu niên thất nghiệp, phải thế
không?"
Nó mỉm cười rồi bảo "Rẽ đây, ngay sau cửa hàng kia".
Ba cửa hàng nằm chơ vơ giữa khoảng đất hoang cháy xém, một hàng có
biển đề HÃNG BHAWOODEN, tôi còn đọc được.
Ông Thabane nói "Lâu rồi, từ năm ngóai cơ".
Chúng tôi ra đường đất rộng hơn. Phía trái có một căn nhà sạch sẽ hơn,
tường gạch, mái xi măng đúc, có cả lò sưởi. Xa đó một chút quanh đó là
những ngôi nhà lụp xụp.
Chú bé chỉ tay "Nhà kia kìa".
Nhà này dài và thấp, có lẽ là phòng họp hay trường học gì đó, chung quanh
có hàng rào lưới. Nhiều chỗ đã bị dẫm bẹp, chỉ còn vài bức tường khói đen.
Một đám đông đã đứng trước nhà. Một số quay ra nhìn chiếc xe Hillman
của tôi đang đến.
Tôi hỏi "Có nên tắt máy không?"
Ông Thabane nói "Bà cứ tắt máy đi, không có gì phải sợ".
Tôi bảo "Tôi không sợ". Thật không? Kể ra sau vụ vừa rồi cũng sợ chứ,
nhưng tôi không quan tâm mấy nữa.
Ông ta bảo "Dù sao cũng chẳng đáng sợ". Rồi chỉ tay nói "Đám trẻ ở đây sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.