TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 94

bờ vực.
Tôi như đang bị kẹt trong xe với một người đàn ông định quyến rũ, rồi nổi
giận vì không chịu nghe. Như bị ai đem về những ngày bi đát của thời son
trẻ.
Tôi nói "Ta về nhà được không?"
- Tôi tưởng bà muốn làm việc ấy kia mà?
- Anh không hiểu.
- Tôi tưởng bà muốn phóng xe xuống dốc. Để tôi đẩy cho.
Đến bên ngoài khách sạn ở vịnh Hout, anh ta đỗ lại nói "Bà có tiền đấy
không?"
Tôi đưa cho anh ta tờ bạc mười rand.
Anh ta vào cửa hàng tự do rồi quay ra với một chai rượu bọc trong túi giấy
nâu. Anh ta vặn nút rồi đưa cho tôi "Bà hãy uống một chút".
- Không, cám ơn. Tôi không thích brandy.
- Không phải brandy, đây là thuốc.
Tôi nhấp một ngụm, định nuốt nhưng sặc, rồi ho, răng muốn rơi ra.
Anh ta nói "Bà cứ ngậm trong miệng thôi".
Tôi làm ngụm nữa, ngậm trong miệng. Vòm miệng tôi nóng cháy rồi tê đi.
Tôi nhắm mắt nuốt. Trong người tôi như có cái gì nhấc bổng tôi lên. Như
tấm màn, như đám mây vậy. Tôi tự hỏi, hoá ra là thế? Chỉ có thế thôi ư?
Vercueil chỉ đường cho tôi thế sao?
Anh ta quay xe, lái ngược lên đồi, đỗ lại chỗ người ta thường đi chơi dã
ngoại nhìn xuống vịnh. Anh ta uống rồi đưa chai cho tôi. Tôi thận trọng
uống từng tí một. Tấm màn xám vẫn che đậy các thư bây giờ sáng lên dần.
Tôi nghi hoặc, thấy lạ, rồi tự hỏi: đơn giản thế thật sao, chẳng phải chuyện
sống chết một tí nào ư?
Tôi bảo "Thôi được rồi, để tôi nói. Điều làm cho tôi muốn nổ tung không
phải tình trạng của tôi, bệnh của tôi mà là một cái gì rất khác".
Con chó lại kêu ư ử. Vercueil đưa tay ra. Nó liếm bàn tay anh ta.
- Thằng con của Florence bị bắn hôm thứ Ba.
Anh ta gật.
- Tôi trông thấy xác nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.