TUỔI TRẺ BĂN KHOĂN - Trang 102

tất cả ý thức của lòng tôn kính, song nó là điều tối hạnh phúc. Đôi khi tôi
thức giấc từ giấc mộng này với cảm giác hoan hỉ cực điểm, ở những lần
khác lại là sự sợ điếng cả người và với một lương tâm khốn khổ như tôi đã
phạm phải một vài tội lỗi tày trời.

Chỉ dần dà và một cách vô thức cái hình ảnh rất thân thiết này trở nên

nối kết với lời ám chỉ về Thượng đế mà tôi tìm kiếm, lời ám chỉ ấy đến với
tôi từ bên ngoài. Sự tiếp nối ấy càng trở nên gần gũi và thân thiết hơn và tôi
bắt đầu ý thức rằng tôi đang đến thăm viếng Abraxas một cách đặc biệt
trong linh cảm của giấc mộng này. Thích thú và hãi hùng, đàn ông và đàn
bà hòa lẫn, điều thiêng liêng nhất và điều chướng tai gai mắt quấn quýt lẫn
nhau, tội lỗi sâu xa chiếu qua sự trong trắng ngây thơ nhất, đó cũng là sự
xuất hiện hình ảnh giấc mơ của tôi và Abraxas. Tình yêu thôi không còn là
động lực thú tính tối tăm thoạt tiên tôi đã trải qua với nỗi sợ hãi, nó cũng
không còn là bất cứ sự miệt mài biến dạng nào mà tôi đã từng hiến dâng
cho Beatrice. Nó là cả hai, và tuy vậy nó còn hơn thế nữa. Đó là hình ảnh
của thiên thần và quỷ Satan, đàn ông và đàn bà trong da thịt của mỗi người
đàn ông và con thú, đều thiện cao cả nhất và điều ác tồi tệ nhất. Hình như
tôi được định mệnh an bài sông trong lối này, đây hình như là cái định
mệnh đã được an bài của tôi. Tôi khao khát nó nhưng đồng thời cũng sợ hãi
nó. Đó là cái hiện tại bất diệt, không ngớt bay liệng bên trên tôi.

Mùa xuân tiếp theo đó tôi rời khỏi trường dự bị trung học và vào đại

học. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa quyết định gì cả, như là việc đến học nơi nào
và học môn gì. Râu mép tôi đã mọc lún phún, tôi đã là một kẻ trưởng thành,
và tuy thế tôi vẫn hoàn toàn bơ vơ và không có mục đích trong đời sống.
Chỉ có một điều chắc chắn; đó là tiếng vọng trong người tôi, hình ảnh của
giấc mộng. Tôi cảm thấy có bổn phận theo đuổi tiếng vọng này một cách
mù quáng bất kể nó có thể đưa tôi đến đâu. Nhưng đó là việc khó khăn và
mỗi ngày tôi đã nổi loạn chống lại nó bằng một cách khác. Có lẽ tôi điên
mất, khi tôi nghĩ đến những giây phút ấy; có lẽ tôi không giống như những
kẻ khác chăng? Nhưng tôi có thể làm những điều tương tự như những kẻ
khác đã làm; với một ít cố gắng và cần mẫn, tôi có thể đọc Platon, có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.