TUỔI TRẺ BĂN KHOĂN - Trang 126

nguyền rủa. Tôi không thể nhớ ai đã nói những lời ấy nhưng tôi cảm thấy
tôi có thể nghe chúng trở lại. Chúng là những lời nói về cuộc đô vật của
Jacob với thiên thần của Thượng đế và hắn, “ta sẽ không để cho ngươi đi
ngoại trừ ngươi ban phúc cho ta.”

Nét mặt vẽ dưới ánh ngọn đèn đã biến đổi với mỗi sự kích thích – trở

nên sáng sủa và chói lọi, tối tăm và che kín tất cả, nhắm hai mắt xanh xao
lại trên cặp mắt chết, lại mở ra và những cái thoáng nhìn chiếu sáng. Đó là
đàn bà, đàn ông, cô gái, đứa bé, con thú, nó thành một vết màu nhỏ xíu, rồi
lại tỏa lớn ra và rõ ràng trở lại. Sau cùng một sức xung động mạnh mẽ, tôi
nhắm mắt lại và hiện giờ thấy bức họa ở bên trong con người tôi mạnh hơn
và to lớn hơn trước. Tôi muốn quì xuống trước mặt nó nhưng nó cũng như
một phần của tôi nên từ chính mình tôi không thể chia cách với nó, như thể
nó đã chuyển vào bên trong tự ngã của tôi.

“Tôi không đi tìm cậu,” tôi nói, tê cóng cả người. Mỗi khi nói ra có

nghĩa là một sự nỗ lực lớn lao và chỉ thoát ra một cách ngập ngừng qua hai
cái môi chết.

Nó trân trối nhìn tôi.

“Anh không đi tìm tôi hả?”

“Không. Có một cái gì lôi kéo tôi đi. Cậu có gọi tôi không? Cậu ắt đã

gọi đến tôi. Dù sao thì cậu đang làm gì ở đây? Đêm tối mà.”

Nó siết chặt tôi một cách rối rít với hai bàn tay tong teo của nó.

“Phải, đêm tối. Chẳng bao lâu nữa bình minh sẽ đến đây. Anh có thể

tha thứ?”

“Tha thứ cậu cái gì?”

“Ồ, tôi thật tệ.”

Chỉ hiện giờ đây tôi nhớ lại cuộc nói chuyện của chúng tôi. Dễ thường

cũng đã bốn năm ngày trước đây? Toàn thể cuộc đời hình như đã trải qua
kể từ khi ấy. Nhưng bỗng nhiên tôi đã biết hết tất cả. Không phải chỉ biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.