TUỔI TRẺ BĂN KHOĂN - Trang 148

mình. Có phải đấy là con đường khó khăn như đối với phần lớn mọi người
chăng?”

Bà vuốt tóc tôi, cái vuốt ve của bà cảm nghe nhẹ nhàng như cơn gió

hanh khẽ gợn.

“Đã sinh ra ở đời luôn luôn phải chịu khốn khổ. Cậu biết con gà con

không tìm ra được cách thức dễ dàng để chui ra khỏi cái vỏ của nó. Hãy
suy nghĩ điều đó và tự vấn mình: có phải đó là đường lối khó khăn tất cả
không? Có phải đó là khó khăn duy nhất không! Có phải điều ấy nó cũng
đẹp nữa? Có thể nào cậu nghĩ ra một đường lối dễ dàng và tốt dẹp hơn
không?”

Tôi gật đầu.

“Đó là một điều khó khăn,” tôi nói như thể tôi ngủ mê đấy là điều vất

vã cho mãi đến khi giấc mộng xảy tới"

Bà gật đầu và đâm thấu qua người tôi với cái thoáng nhìn.

“Phải, cậu phải tìm ra giấc mơ của cậu, rồi thì con đường sẽ trở nên dễ

dàng. Nhưng không hề có một giấc mơ tồn tại mãi mãi đâu, mỗi giấc mơ
đều xảy theo một giấc mơ khác, và người ta sẽ không bám víu vào bất cứ
một giấc mơ đặc biệt nào.”

Tôi giật mình và kinh hãi. Đó có phải là một lời khuyên, một cử chỉ tự

vệ, nhanh đến như vậy? Nhưng điều ấy không thành vấn đề: tôi đã sẵn sàng
để cho bà hướng dẫn tôi và không dò xét những tiêu đích.

“Cháu không biết,” tôi nói, “thiết tưởng giấc mơ của cháu tồn tại bao

lâu. Cháu ao ước nó có thể tồn tại mãi mãi. Định mệnh của cháu đã chấp
nhận cháu dưới hình ảnh của một con chim giống như người yêu và giống
như người được yêu. Cháu thuộc về định mệnh của cháu và không thuộc về
ai khác cả.”

“Chừng nào giấc mơ là định mệnh của cậu, cậu sẽ vần còn trung thành

với nó,” bà quả quyết trong một giọng nghiêm trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.