TUỔI TRẺ BĂN KHOĂN - Trang 162

cả ngoại trừ một việc gì đó sắp sửa xảy ra trên một bình diện mênh mông,
một việc gì khủng khiếp đó mà chính bản thân tôi sẽ bị lôi cuốn vào.
Sinclair ạ, chúng ta sẽ dự phần vào cái biến cố này mà chúng ta thường hay
bàn luận đến như thế. Thế giới muốn chính nó được đổi mới. Trong không
khí đã có mùi chết chóc. Không gì có thể sinh ra mà thoạt tiên không hấp
hối. Nhưng nó còn khủng khiếp hơn là tôi nghĩ.”

Tôi hoảng sợ đăm đăm nhìn hắn.

“Anh có thể kể tôi nghe điều còn lại của giấc mơ không?” Tôi hỏi

giọng rụt rè. Hắn gật đầu.

“Không.”

Cánh cửa mở ra, bà Eva bước vào.

“Con không cảm thấy buồn rầu chớ, ta hy vọng thế.” Bà trông tươi

tỉnh lại, tất cả dấu vết mệt mỏi đã biến mất. Demian mỉm cười với bà và bà
bước đến chúng tôi như một bà mẹ tiến đến những đứa trẻ hoảng sợ.

“Không, chúng con không buồn đâu mẹ ạ. Chúng con chỉ gắng khám

phá ra những điềm triệu mới mẻ này. Nhưng dù sao cũng không kết quả.
Bất cứ chuyện gì xảy ra sẽ bất thần xảy ra tại đây; rồi chẳng bao lâu nữa
chúng ta sẽ biết đầy đủ những điều chúng ta cần biết.”

Nhưng tôi đã cảm thấy chán nản, và khi tôi ngỏ lời chia tay, một mình

đi qua hành lang, mùi úa héo của hoa Dạ hương Lan có vẻ như mùi của xác
chết. Một chiếc bóng đã rơi xuống trước mặt chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.