TUỔI TRẺ BĂN KHOĂN - Trang 24

không phải là một người giàu có đủ tiền để có thể vứt bỏ hai đồng đó đi,
nhưng mày thì giàu sang – mày lại còn có cả chiếc đồng hồ nữa mà. Hết
thảy điều mày phải làm là dưa cho tao hai đồng mark, được thế thì mọi sự
sẽ xuôi dầm mát mái chẳng có gì ráo.”

Tôi đã hiểu lý luận của nó. Nhưng hai đồng mark! Bấy nhiêu đó cũng

nhiều như mươi, như cả trăm cả ngàn đồng không làm sao có được. Tôi
không có lấy nửa xu. Mẹ tôi có giữ cho tôi một con heo đất. Khi mấy người
bà con đến thăm họ sẽ ném vào đấy năm hoặc mười xu. Đó là tất cả tiền
bạc mà tôi có được. Lúc dó tôi không được tiền trợ cấp nào cả.

“Đúng là tao chẳng có gì cả,” tôi nói giọng buồn rầu. “Tao chẳng, hề

có tiền bạc nào cả. Nhưng tao sẽ đưa mày bất cứ những gì khác tao có. Tao
có món đồ chơi người lính Âu châu bằng thiếc và một cái com ba. Hãy đợi
tao sẽ đi lấy cho mày.”

Miệng Kromer vặn lại vẻ chế giễu im lặng. Rồi nó khạc nhổ trên sàn.

Một cách nghiêm nghị nó nói: “Mày có thể giữ cái món dụ khị của

mày. Một cái com-pa! Đừng có làm tao điên tiết! Mày nghe đây, tao cần
tiền.”

“Nhưng tao không có gì cả, tao không bao giờ kiếm được bất cứ đồng

nào, tao không thể đào đâu ra.”

“Được rồi, vậy thì ngày mai mày sẽ đưa tao hai đồng mark. Tao sẽ đợi

mày sau giờ học ở gần chợ. Tất cả chỉ có thế. Mày sẽ thấy những gì sẽ xảy
ra nếu mày không đem tiền theo.”

“Nhưng tao biết đào đâu ra tiền khi tao không có gì cả?”

“Trong nhà mày thiếu gì tiền. Đó là công việc của mày. Ngày mai sau

giờ học. Và tao nói cho mày biết rằng: nếu mày không đem tiền theo…”
Nó ném tôi một cái nhìn trắng giả, khạc nhổ một lần nữa, và biến mất y như
cái bóng.

Tôi không thể nào leo lên thang gác cho được. Đời sống của tôi đã bị

tai họa. Tôi nghĩ đến việc bỏ trốn đi và không bao giờ trở lại, hay là tự lao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.