TUỔI TRẺ BĂN KHOĂN - Trang 49

“Bộ không ích lợi sao nếu tôi đưa cậu số tiền bằng với số tiền cậu nợ

nó?”

“Không, không phải chuyện đó. Anh hứa là không nói với ai về

chuyện đó chứ? Không nói một lời chứ?”

“Sinclair ạ, cậu có thể tin cậy tôi. Cậu có thể nói với tôi điều bí mật

của cậu sớm hay muộn gì đó.”

“Không bao giờ cả!” Tôi la lên.

“Nếu cậu muốn. Tất cả tôi định nói là: có lẽ sớm hay muộn gi đó cậu

sẽ kể cho tôi nghe nhiều hơn. Dĩ nhìên là cách thức tự nguyện. Cậu đừng
nghĩ tôi sẽ đối xử với cậu như cách thức của Kromer đã dành cho cậu có
phải không?”

“Ồ không – nhưng dù sao, anh đã biết gì về việc đó?”

“Không biết gì cả. Tôi chỉ nghĩ nó đã xong và tôi không khi nào làm

theo cách của Kromer cả, cậu có thể tin điều đó. Ngoài ra, cậu không nợ tôi
bất cứ vật gì mà.”

Chúng tôi không nói chuyện một lát lâu và tôi bắt đầu bình tĩnh lại,

tuy tôi nhận thấy rằng tất cả sự hiểu biết của Demian càng làm cho khó xử
hơn.

“Giờ tôi về nhà,” hắn nói và kéo chiếc áo khoác sát hơn quanh người

hắn trong mưa. “Chỉ có hơn một điều tôi thích nói với cậu kể từ khi chúng
ta đi quá xa – cậu phải tống cổ cái thằng con hoang đó đi! Nếu không có
cách nào khác, hãy giết nó. Tôi sẽ vui thú và cảm kích nếu cậu làm việc ấy.
Tôi còn giúp cậu một tay nữa kìa!”

Câu chuyện về Cain bỗng nhiên tái xuất hiện với tôi, và tôi trở nên

hoảng sợ. Mọi sự bắt đầu có vẻ nguy hiểm đối với tôi đến nỗi tôi bắt đầu
rên rĩ. Tôi bị vây khốn bởi quá nhiều điều mà tôi không hiểu biết gì cả.

“Được rồi,” Max Demian mỉm cười. “Thôi đi về nhà. Chúng ta sẽ tìm

ra phương cách, dù có giết nó đi nữa cũng là một việc giản dị nhất. Trong
những trường hợp như thế này, phương cách giải quyết giản dị nhất vẫn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.