thơm bốc lên từ sau ót hắn), và sau một ít ngày hắn lại thay đổi chỗ ngồi và
hiện giờ ngồi kế bên tôi. Tại đó hắn ngồi suốt cả mùa đông và mùa xuân.
Những giờ học sáng đã hoàn toàn thay đổi. Những giờ này không còn
làm tôi buồn ngủ hoặc quấy rầy tôi nữa. Hiện tôi mong mỏi những giờ học
ấy. Đôi khi cả hai chúng tôi lắng nghe vị mục sư với sự tập trung tinh thần
cực độ và một cái liếc nhìn từ bên kế cận tôi có thể lôi kéo sự chăm chú của
tôi đến câu chuyện đáng kể, một cuộc nói chuyện hiếm có. Một cái liếc
nhìn thêm ở hắn, một cái nhìn đặc biệt, có thể làm tôi phán đoán hoặc do
dự.
Tuy vậy lần nào cũng vậy, chúng tôi không hề chú ý đến nhau.
Demian không bao giở vô lễ tục tằn với thầy giáo hay các bạn học của hắn.
Tôi không bao giờ thấy hắn mắc vướng vào những trò tinh nghịch thông
thường, không một lần nào tôi nghe hắn cười rầm lên hoặc nói chuyện
trong lớp học, và hắn không bao giờ tự tạo ra sự khiến trách của thầy giáo.
Nhưng rất yên lặng, và bằng nhiều dấu hiệu và những cái liếc nhìn hơn là
thì thầm, hắn tìm cách để tôi chia sẻ những hoạt động của hắn, và những
việc này đôi khi thật là kỳ lạ.
Chẳng hạn, hắn sẽ kể tôi nghe hắn đã được các cậu học sinh nào chú ý
đến và hắn đã dò xét bọn chúng như thế nào. về một số bọn chúng, hắn đã
hiểu biết rất chính xác. Hắn sẽ nói với tôi trước giờ học: “Khi tôi đưa ngón
tay cái tôi ra hiệu như vầy như vầy thì hãy quay lại nhìn chúng tôi, hay hắn
sẽ gãi cổ làm hiệu”. Trong thời kỳ này, khi câu chuyện ấy gần như biến
khỏi đầu óc tôi, thì Max bất thần làm một dấu hiệu quan trọng với ngón tay
cái của hắn. Tôi sẽ nhìn nhanh đến cậu học sinh được chỉ đó và mỗi lần tôi
đều thấy nó biểu diễn cái cử động thỉnh cầu giống như một hình nộm múa
rối bị giật dây. Tôi yêu cầu Max thử chơi trò này với vị mục sư nhưng hắn
từ chối. Chỉ một lần, khi tôi đến lớp học không soạn bài sẵn và nói với hắn
là tôi hy vọng viên mục sư sẽ không gọi đến tôi ngày hôm đó, hắn đã giúp
tôi. Vị mục sư tìm một học trò để trả bài học thuộc lòng một chương trong
cuốn kinh vấn đáp nhỏ và cặp mắt ông đang nhìn qua lớp học, ngừng lại
trên gương mặt khả nghi của tôi. Từ từ ông tiến đến tôi, ngón tay ông chỉ