TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 41

– Còn buổi chợ Ải Khẩu ngày mai nữa.
– Còn ngày chợ mai nữa đã là Tết rồi à?

Mã Hợp thẫn thờ nói:
– Ngày Tết người ta đi đánh đố chữ thì mình ngồi nhà xem lửa.
Không ai nói gì nữa. Những câu nói vui bây giờ cũng nhạt đắng hẳn đi.

Cái Tết gay gắt quá. Gió đuổi vuốt đuôi nhau từ trong núi ra, chạy quẩn
bốn phía đầu nhà như có trăm nghìn con mèo rừng cùng gào lên một lúc.
Rồi đột nhiên bỗng lại im phắc và cái lạnh càng ri vào, buốt hơn lúc nãy.
Bên ổ tranh đằng áp tường, mẹ vẫn trở mình. Nghe nhắc đến Tết không có
gì, Tết suông như thế, chắc mẹ lại khóc. Có lẽ cả Thụ và Chi cùng đương
băn khoăn. Nhưng không ai nói ra. Làm thế nào, cách nào để có thể nán ở
đây? Cả nhà ai cũng tốt, nhưng nhà này thật không thể chứa nổi hai người
ăn không đến một bữa.

Mã Hợp khẽ hỏi:
– Các anh bảo các anh sang đây làm gì? Lúc nãy mình nghe chưa rõ.
– Chúng mình đi cách mệnh.

Mã Hợp đã đoán nhầm lúc nãy mẹ khóc vì không có gạo. Không phải,

lúc nãy mẹ không khóc. Mà bây giờ mẹ mới khóc. Đi cách mệnh! Đi cách
mệnh! Những câu Thụ nói, mẹ đã nghe. Nhiều năm trước, mẹ đã được thấy
nhiều người từ trong nước ra qua đây, những người đẹp lắm giỏi lắm, cũng
nói giống như thế, rồi đi. Không biết họ đi đâu, nhưng mẹ chắc họ đi làm
việc gì to lớn, khó khăn, nguy hiểm. Nước mắt mẹ ướt nếp, đệm tranh.
Những người ấy đều thật tốt, không giống ai ở chợ. Mẹ nhớ lại và bây giờ
mới khóc đấy.

Mã Hợp nhắc lại:
– Cách mệnh... cách mệnh à...

Thụ nói thêm - như gỡ chân cho con gà mắc tóc đương ngắc ngứ:
– Mã Hợp à, nước ta bây giờ chỉ toàn người khổ, chỉ vì thằng Tây đến

cưóp của, ăn hiếp nhiều quá. Chúng mình sẽ làm cách mệnh, đánh chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.