TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 43

không biết rét. Lát sau, đã ngáy kho kho. Chi nằm giữa, sặc bụi vỏ sui, chốc
lại khúc khắc ho.

Cả đêm, Thụ khoanh hai tay lên ngực. Không vì rét, mà vì nỗi băn khoăn

về những khổ cực cứ quanh co không phá ra được của con người và càng
nghĩ càng bồi hồi về tinh thần yêu nước tự nhiên đến nỗi không biết đấy là
yêu nước của người các dân tộc ở biên giới mà Thụ vẫn nghe nói, bây giờ
mới thật biết. Thụ không chợp mắt được. Làm thế nào à? Phải tìm cách nấn
ná ở đây, cho đến lúc gặp được cách mệnh, đi làm cách mệnh. Nhưng bây
giờ phải vượt một cái lo trước nhất, thật khó. Nhà Mã Hợp nghèo quá,
không bữa ăn. Tết đến nơi rồi. Cách nào...

Cứ nằm nghĩ, sắp sáng cũng không biết.
Có tiếng gà gáy phảng phất ở đâu xa. Mã Hợp đương ngủ say thế, đột

nhiên, đứng dựng dậy như người mê. Đấy là cái thói quen phải dậy sớm đi
chợ bán củi. Cứ đến lúc ấy thì con mắt như có người giựt mí cho mở ra, đã
thành lệ.

Kèn lính trên lôt Ải Khẩu chưa thổi tan canh. Lửa bếp đã vạc hẳn. Rét

buốt mù mịt thấm vào nhà. Thụ hỏi:

– Mã Hợp dậy sớm thế?
– Còn đi kiếm cái chợ Ải Khẩu cuối năm mà.
Chợ nào cũng chỉ còn phiên áp Tết này. Mã Hợp đêm qua nghĩ cách đã

định đem củi đi thật sớm. Bán ngay được bó ấy thì còn kịp chạy về cõng
hai bó nữa ra chắc cũng chưa tan chợ. Ngày Tết, người mua củi sưởi nhiều,
đun nấu nhiều, chắc bán đươc cả ba bó.

Thụ quay lại, thì thầm, với Chi, lúc ấy Chi đã ngồi lên nhưng vẫn quấn

mình trong cái chăn sui bù xù, như con gấu trắng. Rồi Thụ ngước ra, bảo
Mã Hợp:

– Này Mã Hợp, hôm nay Mã Hợp đừng đi chợ.
Mã Hợp nhìn Thụ, không hiểu. Thụ lại nói luôn:

– Mã Hợp đi với mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.