TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 75

Người đi xin dọc đường cũng chỉ no một ngày rồi lại đói theo, đói thêm

nữa, càng thêm khốn khó.

Thụ đã hốc hác lắm. Người chỉ còn như bộ xương biết đi lênh khênh. Da

Thụ vốn trắng, bây giờ bệch như giấy. Còn chân thì hình như chân dài hơn
trước. Tuy vậy, Thụ vẫn gượng được. Chi thì khặc khừ lắm. Người quắt đến
nỗi chỉ còn thấy cái đầu mỗi hôm một to ra mà thôi. Thỉnh thoảng, Chi lên
cơn sốt.

Có những hôm, đến chỗ nghỉ, Chi thiêm thiếp nằm, không nói. Nhưng

sớm hôm sau dậy, lại cố đi. Những hôm ấy, may cũng có khi Thụ kiếm đâu
về được một củ khoai hoặc một nắm đậu luộc cho Chi. Nhiều đêm, nằm
cạnh nhau, lặng im, nhưng thương nhau không biết đến thế nào.

Chi vốn ít nói và hay buồn.
Chi mồ côi mẹ từ khi lọt lòng. Hìnhảnh người mẹ mà Chi không biết mặt

lúc nào cũng tha thiết nhớ, như đường cách mệnh mà Chi sôi nổi nghĩ khi
đến tuổi thanh niên. Nhà Chi có họ ngoại bên Nhân Lý. Còn nhỏ, Tết tảo
mộ tháng ba, Tết rằm hay Tết nhất Chi thường được sang bên ấy, đã quen
Thụ. Những năm sau bố Chi lấy vợ kế. Rồi cũng nhạt, ít về bên ngoại. Bố
Chi nghiêm và đối với Chi khác tính, từ đấy Chi cũng không đòi sang Tết
bên họ ngoại nữa. Đến khi ra học Lạng Sơn thì gặp lại Thụ và hai ngưòi trở
nên đôi bạn thân thiết. Càng ngày càng thân, cho đến khi Chi cùng Thụ rủ
bạn lập tổ Thanh niên, rồi cùng nhau bỏ nhà qua biên giới, đi tìm cách
mệnh, đến bây giờ.

Chi khẽ hỏi Thụ:
– Chúng mình đến Nam Ninh rồi a?
Thụ đáp: “Gần tới”, rồi nói đùa cho Chi vui và khuây khoả đi:

– Mày nhỉ, cái suối ban chiều chúng ta lội sao nhỏ mà lắm cá, giống

những suối mùa cạn đặc cá anh vũ thịt thơm như thịt gà, ở Thất Khê.

– Ừ nhỉ. Trông mày lúc lội suối đuổi cá hai tay nắm hai con cá, lại cắn

một con trên miệng. Hệt người úp nơm trên sông Bắc Khê.

Nghĩ thế, họ tưởng đã sắp về đến Lạng Sơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.