TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 208

còn có khoảng cách. Chúng ta không phải là tình bạn, chúng ta là người
thân. Bạn nhớ lấy tất cả những điều ấy, nhớ sai lầm của bạn.

Tôi tin mình có thể kiếm được tiền, nhưng lúc này thì thế nào? Đây là
khoản sinh hoạt phí bố tôi gửi cho. Quần tôi liền trong một tuần hỏng ba
cái, một cái rách đít, một cái khóa kéo cứ tuột xuống, một cái nữa hôm khử
trùng trong nhà vệ sinh, bị dính thuốc khử trùng, quần bị mục, màu sắc
cũng bợt ra. Vào lúc không có tiền lại nhớ đến răng, răng rụng mất ba cái,
nếu không trồng thì cả hàm sẽ bị lung lay. Sữa rửa mặt hết, lại thêm cái tờ
giấy báo tiền điện, tiền điện những nửa năm, nếu không trả tôi sẽ như
Mozart thắp nến mà sáng tác.

Tôi ngồi ở giường nghĩ, hãy già nhanh lên! Già không lo gì đến răng,
không phải lo quần mới với sữa rửa mặt.

Vừa lúc Trại Ninh trở về. Thật ra tiền của anh cũng không phải tiền của
anh, mà là tiền của mẹ. Thật ra tiền của tôi cũng không phải tiền của tôi, là
tiền của bố mẹ tôi, tôi nhiều lần xin tiền bố mẹ, nhưng bây giờ bố mẹ tôi
cũng không sẵn tiền. Tôi với Trại Ninh sắp ba mươi tuổi, nhưng vẫn dùng
tiền của người khác như xưa. Đó là vấn đề của chúng tôi, vấn đề thật dễ sợ!
Trại Ninh hứa anh sẽ trả tất cả các khoản tiền, mua quần cho tôi. Cảm ơn
ông trời, một lần nữa anh cứu tôi!
Trại Ninh nói, em bảo Sâu nhỏ thường xuyên đi khám sức khỏe, cứ như
anh vậy, nửa năm khám một lần. Chúng ta nên như thế, em cũng nên như
thế.
Tôi nói, đúng thế! Anh cứ nửa năm đi khám một lần, tại sao anh phải khám
bệnh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.