TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 21

về sau, chúng tôi làm tình với nhau bất cứ lúc nào, nơi nào. Tôi nghĩ, cơ thể
tôi rất thích làn môi anh, tôi chỉ cần thế thôi.
Có lúc anh chơi guitar hoặc violon cho tôi nghe. Tôi cố gắng để hiểu âm
nhạc của anh. Anh bảo, đầu óc em bẩn quá, phải rửa cho sạch, âm nhạc
không cần hiểu, âm nhạc gần con người nhất.
Tôi dọn khỏi nhà bạn của bố tôi, ra thuê một căn hộ. Lần đầu tiên tôi tự
quyết định cho mình một chỗ ở. Phải trang trí nội thất thế nào đây? Tôi viết
thư nói với bố, tôi không thể xa con người này được nữa, tôi muốn lúc nào
cũng được nhìn thấy anh, chăm sóc anh, tôi nói, không hiểu có phải đấy là
yêu hay không? Bố tôi gửi tiền cho tôi, ông bảo ông bỏ việc ở cơ quan và
đã ra buôn bán làm ăn. Ông khuyên tôi phải chuẩn bị để thất tình, đồng thời
chúc tôi hạnh phúc.
Tôi mua máy hát, bảo với Trại Ninh bao giờ về Hong Kong thì mua cho tôi
mấy cái đĩa nhạc rock, tôi vẫn cho rằng Madonna là ca sĩ nhạc rock.
Lần nào đi Hong Kong về, Trại Ninh đều mua rất nhiều thuốc lá. Chừng
như ngày nào chúng tôi cũng đến với nhau, tôi thích cùng anh nằm trên
giường nghe nhạc, hút thuốc. Chẳng mấy chốc tôi đâm nghiện thuốc. Tôi
cảm thấy thuốc lá rất sạch sẽ, thuần khiết, nó là chìa khóa để đến với thần
linh, tôi cảm nhận nó, nó sẽ tốt với tôi. Nó giúp tôi bật được tảng đá vẫn đè
nặng bên tai tôi. Cánh cửa thông với một thế giới khác đang dần được mở
ra, tay tôi bắt đầu chuyển động, ngón tay tôi cứ di động trong không khí, tôi
trở thành lãnh tụ của không khí, tưởng đâu những bản nhạc kia là của
chúng tôi sáng tác, cảm giác thật sảng khoái.
Tất nhiên, thuốc cũng làm chúng tôi lười. Suốt ngày cứ nằm nghe nhạc,
không muốn làm gì. Một hôm, Trại Ninh nói, em có biết tại sao anh thích
em không? Tôi hỏi tại sao? Anh nói, vì em và anh lười như nhau.
Một hôm, ở ngay cửa nhà Trại Ninh, tôi nghe thấy tiếng anh đang làm tình
với ai đó. Tôi không rõ, người con gái kia đang kêu rên vì sướng hay vì đau
đớn, mà tiếng của Trại Ninh tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy. Tôi muốn
thấy hai người làm thế nào, nhưng tôi không biết mình phải làm gì, cho nên
tôi bỏ chạy, chạy lung tung ngoài phố, chạy về nhà, chạy lên gác. Vừa vào
đến nhà tôi gọi điện thoại ngay cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.