Tôi phát hiện nhà nó không có gì để uống với rượu. Nó bảo nó thích uống
chay. Trại Ninh cũng thích uống như thế. Tôi không thích rượu màu, mà
cũng không quen uống kiểu đó, uống như thế khác nào một gã ma men.
Kỳ nhỏ nhắn hôm nay lạnh băng. Nó chưa bao giờ nói với tôi ai là bạn trai
nó.
Tôi ở nhà lục hòm xiểng để tìm sách cho Kỳ. Tôi nói với Trại Ninh, Kỳ là
đứa con gái đáng thương. Trại Ninh lạnh lùng nói, sao em có thể tùy tiện
bảo một người đáng thương? Em thương một con người bệnh hoạn, điều ấy
không đạo đức chút nào. Em là con người trống rỗng, muốn tìm cho mình
một cơ hội. Tôi bảo, anh nói thế là thế nào? Bây giờ anh trở nên kỳ quái
lắm. Trước đây anh là người thích giao du bạn bè. Em chỉ biết Kỳ là người
cần giúp đỡ, mà em phải là người giúp đỡ nó.
Đến nhà Kỳ, tôi rất thích cách bày biện của nó, đơn giản, nhẹ nhàng, tinh
tế. tôi nghĩ, mình không nhìn nhầm nó, nó quả là người lý thú.
Tôi nghe thấy tiếng mở khóa.
Trại Ninh mở cửa vào.
Tôi kêu thất thanh.
Tôi nói, Kỳ ơi, tớ cảm thấy vui lắm!
Trại Ninh đứng ngây ra trước mặt chúng tôi. Cặp môi dày của anh há hốc,
ánh mắt anh thoáng ngượng ngùng, căng thẳng.
Tôi nói, anh Ninh, anh đi về với em.
Trại Ninh lặng lẽ theo sau tôi. Sau lưng tôi có tiếng nói lạnh lùng của Kỳ:
tớ yêu người con trai này hơn đằng ấy.
Tôi quay lại, ném cái cốc, nói: mày còn nói yêu nữa này!
Tôi nghĩ, không ai đủ tư cách nói câu ấy với tôi.
Trại Ninh nói, em làm gì mà quá đáng thế!
Tôi nhìn Trại Ninh. Bố tôi vẫn bảo, người con trai này yêu con không quá
một năm đâu. “Cách xa trăm dặm, đẹp nhất là con mắt dương liễu.” Mắt
Trại Ninh bố xem, giống như mắt dương liễu. Đôi mắt ẩn chứa bao điều
nguy hại, đôi mắt trống rỗng không hồn, đôi mắt sóng sánh ánh trăng, đôi
mắt như bất cứ lúc nào cũng làm tôi xao xuyến. Bây giờ tôi còn biết tin ai?
Tôi lập tức trở thành kẻ theo thuyết âm mưu. Tôi không muốn bỏ đi, chỉ