TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 110

- Tôi ra lệnh cho anh để con gái tôi yên! - Cuối cùng, ông Tiberescu

hét lên. - Tôi là cha nó! Tôi có quyền đối với nó! Tôi vẫn còn là người
quyết định cái gì phù hợp cho nó! Anh rõ chưa?

Jacob tái mặt. Anh đứng dậy.

- Xin lỗi ông Tiberescu. Tôi tin là ông hành động theo cách mà ông

tưởng là có ích cho con gái ông. Nhưng chúng ta không còn ở thế kỉ XIX
nữa. Trong việc này, chỉ có hai người phù hợp để quyết định cái gì tốt hơn
cho họ, đó là con gái ông và tôi. Nếu Elena muốn tôi để cô ấy yên, cô ấy sẽ
không gặp lại tôi nữa.

Tất cả hướng về phía cô. Elena tưởng sắp ngất xỉu. Những lời nói ấy là

những lời của người anh hùng tự cầm kiếm đâm mình để không bị đối
phương hạ sát.

- Elena! Bảo anh ta để con yên! Cha nhìn thẳng mặt cô thét lên.

Mẹ cô khóc lóc rền rĩ, một tay giữ cái khăn mùi soa thêu đã đẫm nước

mắt trên mũi, còn tay kia đỡ lấy ngực như thể bà không thể thở được nữa.
Bà ngoại buồn rầu nhìn cô đăm đăm. Quắt queo, mệt mỏi, bà ngoại có vẻ
già yếu và mong manh cứ như đã thêm mười tuổi trong vòng một giờ.

- Elena, có bao giờ chúng ta làm gì mà không vì con không? Làm sao

con có thể hành hạ cha con như vậy, người đã hết lòng vì con? Mẹ hỏi bằng
một giọng như kịch.

- Ôi, Elena, Elena! Bà ngoại nức nở.

Cô tê liệt. Cô có cảm giác như đang ở trên bờ vực mà đất dưới chân

đang sụt xuống. Cô muốn thoát ra, bám vào cái gì đó, nhưng quanh cô
không có cành cây nào và đất thì cứ lở, kéo cô xuống khoảng trống. Cô đặt
tay lên thái dương. Cô đau đầu đến mức chắc chắn đầu óc sắp nổ tung ra.
Cô kiệt sức và chỉ muốn một điều: xóa bỏ buổi ăn trưa, ba tháng vừa qua,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.