TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 123

đó, cô đã biết đó là điều nên làm. Từ ba tuần nay, cô đều giật nảy mình mỗi
khi điện thoại reo, nhất là vào buổi sáng khi chỉ có cô và bà ở nhà. Nhưng
đều không phải là Jacob. Anh đã quên cô rồi chăng? Lúc nãy, khi đi về phía
công viên, cô đã nhận ra rằng mình thật vô lý. Anh tôn trọng cô. Chính cô
đã đề nghị anh để cô yên. Cô khâm phục anh đã có nghị lực để giữ lời. Cô
sẽ chỉ gọi để biết anh có khỏe không. Một cử chỉ bạn bè đơn thuần. Nghĩ
vậy, cô thấy khá hơn.

Có một người đàn ông đang ngồi đọc trên một cái ghế bên bờ hồ. Từ

xa, anh ta rất giống Jacob. Tim cô bắt đầu đập gấp gáp hơn. Cô nhún vai.
Từ ba tuần nay, cô cứ tưởng như trông thấy anh ở khắp nơi, trên phố, trong
cửa hàng. Có một lần, thậm chí cô còn nhảy xuống khỏi tàu điện bám theo
một người lạ có mái tóc đen cùng khổ người như Jacob. Anh ta quay lại khi
nghe thấy cô chạy theo sau. Hóa ra là một gã gớm ghiếc, có ria mép to
đùng và má sệ. Người ngồi trên ghế băng không thể là Jacob được vì anh
làm việc vào thứ ba và không bao giờ mặc áo sơ mi đen. Dẫu vậy, cô vẫn
bám theo hướng này. Người ấy ngẩng đầu lên. Là Jacob.

Anh không có vẻ gì sửng sốt cả. Anh nhìn cô dò hỏi. Áo sơ mi đen

càng làm cho mắt anh sẫm hơn và mãnh liệt hơn. Cô tiến lên một bước và
mỉm cười với anh. Anh không cười đáp lại.

- Chào Elena. Em khỏe không? - Anh nói bằng một giọng xa lạ như

hỏi thăm một người quen biết nào đó. Anh còn gọi cô là "Elena", chứ
không phải là "Lenoush".

- Em khỏe, cảm ơn. Anh đang đọc gì thế?

- Mihai Eminescu. - Anh cho cô xem bìa sách - Em biết chứ?

Cô lắc đầu.

- Lúc nãy anh đang đọc một bài thơ tên là Một lời cầu nguyện xứ

Đaxi, - anh nói tiếp - Nghe này: Nhờ có người mà tôi có đôi mắt ngắm nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.