TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 130

gõ nhịp đều đều trên những con phố vắng thậm chí không rải nhựa, giống
như phố xá của những thành phố nhỏ mà Elena đã từng ở khi còn bé. Họ ra
khỏi thành phố và đi khoảng ba hoặc bốn cây số nữa ở giữa vùng thôn quê
rồi mới đến nhà máy. Người đàn ông dừng xe trước một tòa nhà bêtông hai
tầng. Ông dẫn cô đến một căn phòng ở tầng hai. Nhà máy đang tổ chức một
cuộc liên hoan mừng quốc khánh, mười lăm phút nữa ông sẽ quay lại đón
cô.

Elena xem xét căn phòng sẽ là nơi cô ở trong một năm. Cửa sổ trông

ra bầu trời xám và một cánh đồng. Phòng có một giường bằng sắt, một cái
bàn làm việc và một cái tủ gỗ. Trong góc có một bồn rửa với gương bên
trên. Người đàn ông đã không chỉ cho cô chỗ đi tắm và vệ sinh. Một bóng
đèn trần trụi treo trên trần. Cô bật công tắc nhưng không thấy có điện. Cô
mở cửa sổ. Một con côn trùng bay vào. Cô đặt vali lên giường và lấy những
chiếc váy ra. Không có đủ mắc áo. Cô bỗng tự hỏi sau ngày mai cô sẽ sống
ra sao vì cô đã chọn đến trước thời gian thực tập một ngày để ổn định chỗ
ăn ở. Cô lấy trong túi xách ra tác phẩm của Eminescu và giở hú họa: Nụ
cười trẻ thơ của em mới dịu hiền làm sao, khi anh bắt gặp,/ Thế là anh thấy
dịu đi một đời khổ đau / Và cái nhìn anh cháy lên, và tâm hồn anh lớn lên.

Mười lăm phút sau, người đánh xe ngựa gõ cửa cùng với một người

đàn ông thấp, khoảng năm mươi tuổi với cái bụng nhô ra khỏi bộ trang
phục xám. Ông ta tự giới thiệu là đốc công và nhíu mày nhìn Elena vẻ phê
phán. Có phải vì váy cô bị nhàu sau cuộc hành trình? Cô có một vết son
môi dính vào răng?

- Cô phải thay bộ khác, ông ta nói. Ở đây, ta không thể ăn mặc như

thế.

Cô đỏ mặt, bỗng nhiên nhận ra đôi tay trần của mình và bộ ngực nổi

trội vì cái váy may sát người. Hai người đàn ông chờ cô trong hành lang
trong khi cô thay cái váy vải lanh trắng bằng một bộ nghiêm túc hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.