TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 138

Lần đầu tiên từ ba tuần nay, Helen thấy bực bội - như là khi người ta

nghe thấy một nốt nhạc sai trong một bản giao hưởng. Không nói gì, bà
chìa tay với bao thuốc lá. Ngay khi chỉ còn một mình với Jacob trong
phòng, bà liền hỏi ông nghĩ gì về việc con dâu ở bên Pháp hai tháng trên ba
mà không có chồng bên cạnh. Jacob nhún vai.

- Cái đó chỉ liên quan đến Alexandru thôi, Lenoush, chứ không phải

chúng ta.

Mùng một tháng Tám, Marie ra đi. Helen lại được tận dụng thời gian

bên con trai độc thân, nhưng không thấy thú vị và nhẹ nhõm như tháng Sáu.
Bà không dám nói với Alexandru về vợ anh. Anh hình như buồn rầu mặc
dù không ca thán gì. Anh có vẻ mệt mỏi. Cả ba đều mệt mỏi. Tháng Tám
nóng nực này thật khó chịu.

Đầu tháng Chín, Marie trở về. Cô trông thon thả và rắn rỏi. Trên

khuôn mặt rám nắng, đôi mắt cô trở nên xanh thẳm. Trong bữa ăn tối đầu
tiên, cô chỉ nói về Bretagne.

- Màu sắc mới đẹp làm sao! Trước hết là đủ các loại xanh: xanh sẫm

của thông, xanh tươi của các bụi cây, cỏ và dương sỉ sau mưa, xanh nhạt
của những cánh đồng cỏ cao rung rinh trước gió. Đất màu nâu đỏ, thạch
thảo màu hoa cà, kim tước vàng rực rỡ, cát trắng, biển xanh lam hoặc xanh
sẫm... Ở đó, ngay màu xám cũng không phải là xám. Nó long lanh như một
viên ngọc, và đầy sắc thái. Vào chín giờ tối, đúng lúc mặt trời sắp lặn, cả
miền quê tắm trong một thứ ánh sáng vàng óng. Đó là thời khắc đẹp nhất. -
Cô vừa nói thêm vừa cười xin lỗi: - Con xin lỗi vì có vẻ nhớ nhung quá.
Nhưng mỗi lần rời Bretagne, con thấy khó thích ứng trở lại với văn minh.
Khi còn niên thiếu, cứ vào cuối mùa hè, con lại thấy hoàn toàn chán nản.
Con ghét Paris.

- Ở đó đẹp thực, - Alexandru gật đầu xác nhận. - Rất hoang dã. Một

góc nhỏ thiên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.