TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 139

Jacob mỉm cười còn Helen không hiểu sao thấy khó chịu. Lúc ăn tráng

miệng, Marie nói với họ về một căn nhà cổ đang rao bán:

- Ở ngay trước mặt nhà nguyện nơi chúng con làm lễ cưới. Mọi người

có nhớ cái làng ấy không? Một xóm thì đúng hơn là làng. Đó là nơi con ưa
thích trên bán đảo. Ở tận cùng đất liền, bao quanh là cánh đồng và những
vách đá dựng đứng, và rất yên tĩnh vì con đường duy nhất đi qua đó là
đường cụt dẫn đến những mỏ thạch anh tím trước đây. Ngôi nhà là phế tích,
không đắt tí nào. Nhà được xây bằng đá trong vùng, có mái lợp ngói ác-đoa
hơi nghiêng. Con đã xem rồi. Từ tầng trên cùng, ta có thể ngắm biển. Con
sẽ có thể đặt bàn làm việc ở dưới cửa sổ nhỏ. Mua ngôi nhà này là mơ ước
của con. Chúng mình có thể sống ở đó khi về già, anh Alex ạ.

Helen cảm thấy khó chịu tới mức thậm chí bà không thể ngước mắt

lên. Bà bị ngỡ ngàng vì số lần Marie đã dùng những từ “của con” và “con”.

- Đó là một giấc mơ có thể trở thành cơn ác mộng, - Jacob cười mỉm

nhận xét. - Một ngôi nhà cần nhiều công sức, Marie ạ, nhất là khi ta sống
cách đó hàng nghìn cây số. Việc tu sửa rất tốn kém. Có thể sẽ phải lợp lại
mái. Mỗi năm sẽ còn những vấn đề mới nảy sinh.

- Con biết ạ. Đó chỉ là mơ ước thôi. Dù sao chăng nữa, chúng ta không

có tiền.

Helen tự hỏi có phải Marie đã mô tả chi tiết ngôi nhà với hi vọng cha

mẹ chồng sẽ cho cô tiền để mua?

Ngay ngày thứ ba, Helen quyết định ăn tối sớm hơn cùng với Jacob và

rút về phòng ngủ, để con dâu và con trai ở lại trong bếp. Bà cần sự yên tĩnh
sau những ngày làm việc. Bà không muốn nghe Marie ca ngợi vùng
Bretagne hoặc than phiền vì bể bơi không mái che mà cô thường đến các
buổi chiều tháng Bảy đã đóng cửa sau ngày lễ Lao động, trong khi trời còn
nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.