TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 142

nhủ rằng khoảng cách cả về không gian và thời gian rồi cũng tạo ra được
một mối quan hệ dựa trên sự tôn trọng.

Cuối bữa ăn của buổi tối đầu tiên, mẹ bà đi ra rồi quay lại bếp với một

cái gói nhỏ xíu bọc giấy báo.

- Này Lenoush. Suýt nữa mẹ quên!

Khi xé giấy bọc và nhìn thấy lấp lánh con chim vàng nạm hồng ngọc,

Helen bật khóc. Mẹ ôm lấy bà.

- Bà mất rất nhẹ nhàng, Lenoush ạ. Đang gọt khoai tây thì bà ra đi. Bà

không đau đớn gì cả.

Helen gài cái ghim trên áo. Bà ngoại đã không quên. Thế là bà ngoại

đang ở cùng bà, trong bếp, ở nước Mỹ.

Kì nghỉ cuối tuần đầu tiên, họ đi thăm Manhattan và mua nhiều thứ

trong cửa hàng Macy’s vì mẹ đã mang theo một vali rỗng để đựng những
đồ mua trong thời gian lưu lại Mỹ. Sáng thứ hai, Jacob và Helen phải đi
làm. Bà không thể nghỉ một ngày phép nào vì vừa mới bắt đầu một công
việc mới, nhưng cha mẹ trấn an bà: “Chúng ta đến để giúp các con, chứ
không phải gây phiền hà!” Kì nghỉ cuối tuần thứ hai, họ đi đến tận
Cambridge. Iulia thấy Alexandru còn đẹp trai hơn trong ảnh và bà hoan hỉ
được gặp Lisa, chưa chi bà đã muốn tác thành cho cháu trai. Mặc dù trời
mưa, họ vẫn đi dạo trên những đường phố lát đá xung quanh những tòa nhà
bằng gạch đỏ phủ đầy dây trường xuân của khu đại học uy tín nhất thế giới,
địa danh mà ở đó Helen thấy sung sướng nhất và bình đẳng nhất. Bà nhìn
những thanh niên khỏe mạnh đi qua với vẻ vội vàng, tay ôm đầy sách,
những người một ngày nào đó sẽ điều hành nước Mỹ, lồng ngực bà căng
phồng niềm kiêu hãnh và niềm vui khi nghĩ rằng con trai bà, sinh tại
Rumani, cũng là một người trong số ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.