TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 145

không quan trọng gì cả." Giận sôi lên nhưng Helen vẫn đưa cho thực khách
phần bánh gatô của họ mà không nói một lời nào cho đến cuối bữa ăn. Sau
khi ông bà Petrescu ra về, Helen vào căn phòng nhỏ nơi cha đang nghỉ trên
chiếc trường kỉ dùng làm giường và mẹ bắt đầu gói ghém vô số những đồ
đã mua.

- Làm sao cha mẹ lại có thể cười khi Domnul Petrescu đã kể câu

chuyện bài Do Thái?

- Chỉ là chuyện đùa thôi mà, Lenoush, - Iulia đáp - Không ác ý gì cả.

- Tại sao mẹ lại nói thế? Chính vì thế mà chúng con đã rời Rumani!

Chúng con muốn được tôn trọng! Những người này biết thừa Jacob là Do
Thái, họ ăn cơm ở nhà chúng ta, ấy thế mà họ lại kể câu chuyện ấy! Sở dĩ
con đã không tống cổ họ chỉ vì tôn trọng cha mẹ. Tuy nhiên, sẽ không có
lần nữa đâu. Cha mẹ rõ chưa? Chấm hết!

Cha trố mắt, và mẹ lắc đầu.

- Con phải nghỉ ngơi, Lenoush. Con làm việc quá nhiều. Nước Mỹ

không tốt cho con. Doamna Petrescu đã nhận xét là con có vẻ mệt mỏi.

Hôm sau, trên đường ra sân bay, mẹ lại nói huyên thiên cứ như không

hề có chuyện to tiếng. Trước khi qua kiểm tra an ninh, mẹ ôm hôn con gái.

- Bây giờ các con là người Mỹ, các con có thể đi lại thoải mái! Lần

sau, các con sẽ đến Bucarest, nhé? Một năm nữa, vào dịp Noël? Cả
Alexandru và Lisa nữa?

- Còn xem đã, Helen đáp.

Tuy nhiên, bà biết chắc sẽ không bao giờ quay trở lại Rumani và sẽ

không mời cha mẹ tới Mỹ nữa. Bà ôm hôn họ lần cuối cùng. Bà sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.