TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 150

đợi trông cũ kĩ và được phủ một loại vải hoa với khiếu thẩm mỹ tồi. Bác sĩ
tiếp bà. Người thấp, ông ta có lẽ năm chục tuổi, nhìn bà qua cặp kính dày
cộp. Ông không mặc bờ lu trắng mà là một cái quần nhung màu be và một
áo sơ mi Oxford xanh lơ - không cà vạt. Bà nhìn những bằng cấp trên
tường. Ông thậm chí không phải là sinh viên y khoa nội trú bệnh viện. Buổi
tối hôm ấy, bà vừa kể lại buổi khám bệnh vừa cười giễu cợt:

- Ấy thế mà ông ấy tưởng là thông minh hơn mẹ ư? Mẹ đã rất tuyệt.

Mẹ đã không nói với ông ấy bất cứ điều gì để ông có thể tóm lấy và dùng
để chống lại mẹ.

Bà nhận ra cái nhìn đầy ý nghĩa của Marie về phía Alexandru, như thể

bà bị điên.

Đến nay đã được hai tuần bà nghỉ ốm. Bà ở nhà suốt ngày cùng Jacob

và Marie. Buổi sáng, bà rời bếp trước khi Marie dậy và chờ cho con dâu
đóng cửa phòng ăn thì mới ra khỏi phòng ngủ. Buổi chiều, bà xem vô tuyến
hoặc nằm nghỉ trên chiếc trường kỉ ở tầng hầm, bên cạnh Jacob đang nghe
nhạc, đọc sách hoặt tính toán. Khi Marie đi dạo bằng xe đạp vào cuối buổi
chiều, đó là thời điểm duy nhất Helen cảm thấy tự do đi lại trong nhà mình.

Một buổi tối, bà đang trong bếp hút một điếu thuốc thì xảy ra một

cuộc cãi cọ ở tầng hầm giữa Alexandru và Marie. Con dâu bà hét to đến
mức Helen nghe được từng từ mặc dù cửa cầu thang đóng.

- Đó là cái túi em thích nhất! Anh bảo anh đã cất đi rồi, hóa ra anh đã

để nó trong vườn! Em đã tin anh và không kiểm tra lại! Sáng nay, em thấy
nó đẫm nước mưa! Thế là đi đứt!

- Xin lỗi Marie. Anh đã chắc mẩm cất nó rồi. Anh sẽ mua cho em cái

khác.

- Em sẽ không tìm thấy cái như vậy! Em đã mua nó ở Boston cách đây

ba năm rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.