TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 151

- Mình sẽ đi Boston vào cuối tuần này, nếu em muốn.

- Cửa hiệu đã đóng cửa rồi!

- Em có thể nói bé hơn được không?

- Kệ cho họ nghe! Anh chẳng để ý gì đến đồ đạc của em cả! Anh

chẳng hề quan tâm gì đến em!

- Có im đi không?

Marie òa khóc nức nở. Helen thấy cơn đau đầu sắp trở lại. Bà đứng

dậy quay về phòng, Jacob đã ngủ rồi. Bà không muốn nghe thêm một từ
nào nữa. Tại sao Marie lại không tự mình cất túi của nó đi? Và sao
Alexandru lại để cho vợ nói với nó bằng cái giọng như vậy?

Marie tỉnh dậy, ho. Cô nhìn thấy những chữ số huỳnh quang của chiếc

đài-báo thức trên giá bằng gỗ anh đào đối diện với trường kỉ-giường chỉ
03h.10. Căn phòng ngủ nhỏ nóng và khô đến mức gần như ngạt thở. Cô
luôn mở cửa sổ trước khi đi nằm, nhưng không khí lọt vào qua khung
vuông chật hẹp được mở ra bằng một tay quay không đủ để giảm bớt cái
nóng tỏa ra từ máy sưởi. Helen điều chỉnh máy ở ba mươi độ, để bà khỏi bị
lạnh. Marie bật đèn, ngồi dậy và cầm cuốn sách trên bàn ngủ. Có nhắm mắt
lại cũng vô ích, tắt đèn và ngủ lại cũng không được vì cô lại sắp bắt đầu ho.
Dù bệnh viêm phế quản đã khỏi từ nhiều tuần nay, hằng đêm, cô vẫn thức
giấc vì ho mặc dù đã uống loại xirô Coóctidôn rất công hiệu do ông bác sĩ
thứ hai mà cô đến khám kê đơn cho. Cơn ho này có phải là một phản ứng
tâm thể đối với bầu không khí độc hại của ngôi nhà? Hoặc là có ai định đầu
độc cô bằng việc đổ một chất gì đó gây chết người vào trong đồ ăn hoặc
thức uống của cô giống như trong phim Những ngờ vực của Hitchcock?
Ai? Chắc mẹ chồng cô. Suy cho cùng, đó là Mỹ. Mọi ngày ta đọc trên báo
nhiều sự việc như thế. Cô có thể bày tỏ những ngờ vực của mình với ai
đây? Alex sẽ cho là cô điên rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.