TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 156

Anh cau mày, lo lắng.

- Chớ cường điệu thế. Hẳn là mẹ chỉ tắt đèn theo phản xạ thôi. Mẹ và

em đã ở trong cùng một nhà hơi quá lâu mà thôi. Dù sao chăng nữa, ngày
kia em đi rồi, thật đúng lúc.

- Khi em trở lại vào tháng Mười một, chúng ta thực sự phải chuyển

nhà.

- Được. Anh hứa.

Ngày ra đi, như thường lệ, Marie chỉ có một mình. Alex ở cơ quan,

còn cha mẹ chồng ở trong phòng của họ. Khi nghe thấy tiếng còi xe taxi, cô
đứng trước cánh cửa đóng của căn phòng:

- Jacob, Helen, con đi đây. Tạm biệt cha mẹ!

Không có tiếng đáp lại. Cô biết họ ở trong ấy vì xe của Jacob vẫn đỗ ở

bên đường. Cô bước xuống những bậc thang dẫn từ trên bếp xuống tầng
hầm. Có thể họ ngủ, nhưng cô chỉ đoán vậy. Cô bấm nút mở cửa tự động
của gara liền kề tầng hầm và ra khỏi nhà, kéo theo chiếc vali có bánh xe.
Lái xe người Pakixtan giúp cô cho vali vào cốp xe. Cô ngồi vào ghế sau
mới nhớ ra là đã để mở một cửa sổ phòng ăn. Sự xao nhãng của cô có thể
làm tăng thêm những nỗi sầu muộn của Helen.

- Anh có thể chờ tôi một phút được không?

Cô ra khỏi xe và chạy vào nhà bằng cửa gara vẫn còn mở. Từ tầng

hầm, cô vắt chân lên cổ leo cầu thang lên bếp. Khi bước vào bếp, cô nhìn
thấy mẹ chồng đứng trước cửa tủ lạnh đang mở. Helen sững người như kẻ
cắp bị tóm lúc thò tay vào túi. Rõ ràng là bà đã ra khỏi chỗ ẩn nấp vào đúng
giây phút bà tưởng là cuối cùng đã được giải thoát khỏi con dâu, thật bối
rối cho cả hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.