TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 17

sân ga. Giàn giụa nước mắt, cô xin bà gọi người soát vé cho dừng con tàu
đã chạy xa.

- Đừng thút thít nữa, Elena. Dì mệt và đau đầu lắm - dì cô nói.

Bà ngoại ôm cô.

- Nếu cháu bị mất, bà sẽ kiếm cho cháu pho tượng khác, cháu yêu,

đừng lo.

Cô bám chặt váy bà khóc nức nở. Dượng đét vào đít để cho cô có lý

do mà khóc.

Cô không thích thành phố mới với cái tên thật khó nghe, Turda. Mùa

hè. Nhà của họ tối tăm và ẩm ướt với một cái sân nhỏ xám xịt. "Ra ngoài
mà chơi", bà nói với cô. Elena ngồi trong một góc sân bụi bặm. Cô nghe
thấy tiếng trẻ con cười trong những mảnh vườn bên cạnh. Ngày lễ "Đức Mẹ
lên trời", mười lăm tháng Tám, dì thưởng cho cô một pho tượng nhỏ Đức
Mẹ Marie bằng sứ, được vẽ tay bởi một nghệ sĩ địa phương, với váy áo
xanh da trời và những đường nét tinh tế. Elena để tượng trên giá. Iulia kết
luận là cô đã mất hứng thú với tôn giáo.

Họ lại dọn nhà lần nữa. Lần này, cô hài lòng ra đi. Dì cũng vậy. Hành

trình kéo dài suốt một ngày, với hai lần đổi tàu và hai giờ chờ đợi. Họ đi về
phía đông. Đêm tối đen khi họ đến nơi. Craiova, một thành phố với cái tên
nghe bình lặng và quý phái. Ga rộng hơn ga Turda nhiều. Elena vào học lớp
hai (CE1) trong một trường tư. Cô phải mặc đồng phục. Một váy áo màu
xanh nước biển, một áo khoác, một mũ xanh lơ, tất trắng và giày đánh xi.
Cô mặc đồng phục trông xinh xắn. Cô giáo chủ nhiệm hiền lành mang tên
một loài hoa và mái tóc đen nhánh. Cô trở thành học sinh ngoan. Luôn giơ
tay đầu tiên. Nhớ thơ rất tuyệt. Cô chạy nhanh mặc dù người thấp bé, và
những cô gái khác đều muốn "cô bạn mới" ở trong đội chạy tiếp sức của
mình. Cô kết bạn với một cô bé có các bím tóc nâu buộc bằng dây xanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.