TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 19

cho. Từ năm lên chín, cô được quyền ra ngoài một mình. Một buổi chiều,
từ rạp chiếu phim về, cô nhìn thấy khói bốc lên ở đầu phố, nơi có nhà cô.
Cô lao về, tim đập loạn xạ. Nhưng nhà vẫn đó, nguyên vẹn, và dì với bà
không phải đang ngồi khóc bên đống đổ nát mịt mù khói. Những cuộn khói
đó là do người ta đốt lá từ một khu vườn bên cạnh. Elena bật cười về sự
hoảng hốt của mình.

Buổi tối hôm dượng và dì gọi cô vào phòng họ, cô miễn cưỡng vào.

Cô đã biết điều đó nghĩa là gì: lại một cuộc ra đi, một thành phố khác, một
ngôi nhà khác, một trường học khác. Dì nằm dài trên giường, một bên là
dượng ngồi trên ghế bành và bên kia là bà trên ghế tựa.

- Elena, dượng nói, chúng ta có hai tin quan trọng. Tin thứ nhất, chúng

ta sắp dọn nhà đến thủ đô Bucarest. Dượng đã được thuyên chuyển. Dì
cháu rất vui.

Iulia mỉm cười rạng rỡ. Elena cố kìm nước mắt và lơ đãng nghe nốt.

- Và đây là tin thứ hai. Mọi người đã không muốn nói với cháu trước

khi hoàn tất các thủ tục pháp lí. Dì và dượng đã chính thức nhận được một
lá thư ngày hôm nay. Thế là xong. Chúng ta nhận cháu làm con nuôi. Từ
nay, cháu là con gái của dì, dượng.

- Cháu phải gọi chúng ta là cha và mẹ, dì cô nói thêm.

Một tia nắng xuyên qua cửa sổ làm con chim bằng vàng và hồng ngọc

cài trên áo trắng của bà ngoại lấp lánh, đôi cánh chim hướng lên cao như
thể sắp bay đi. Bà đã hứa sẽ cho cô đồ trang sức ấy khi cô lớn và đã phá lên
cười khi cô nói chắc như đinh đóng cột:"Cháu đã lớn rồi." Bỗng cô nhận ra
một vết đỏ cạnh cái ghim nhỏ xinh - là anh đào, nước xốt hoặc vang đỏ. Bà
luôn quá sạch sẽ nên chắc đã không phát hiện ra.

- Vâng, thưa dì Iulia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.