TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 208

ăn sáng, Helen cất ga trải giường. Chiều nay, Jacob sẽ đến chỗ máy giặt tự
động của khu nhà. Đó là một trong những nhiệm vụ của ông, vì bà không
thích xuống tầng hầm. Bà gấp chăn, cho vào bao bằng nhựa và xếp vào tủ
tường ở phòng bà. Marie hiện ra ở ngay cửa, trong chiếc áo ngủ, tóc rối
tung.

- Lẽ ra mẹ phải để con làm chứ ạ!

- Đừng ngại. Không hề gì.

- Con không tin nổi là chiều nay Alex đã về. Tám tiếng nữa nếu máy

bay của anh không bị muộn! Mẹ sung sướng chứ ạ, Helen?

Mắt long lanh, cô cười và vui vẻ làm vài bước nhảy.

Sung sướng ư? Helen tự hỏi ở sân thượng, nơi bà ra hút một điếu

thuốc nữa. Trời mưa bụi, mái sân thượng che cho bà. Bà hài lòng vì được
gặp con trai, dĩ nhiên rồi. Tuy nhiên, mất hai mươi lăm giờ bay để chỉ ở lại
New York có hai ngày? Hẳn là kiệt sức. Bà có thể nói gì với Marie? Bà
không hiểu nổi cung cách sống ngày nay và cách thế giới được nhào nặn.
Con trai bà đơn độc trong một đất nước xa xôi và lại là Hồi giáo nữa. Vợ
nó một mình trong một thành phố nhỏ của Connecticut cách hàng nghìn
cây số. Cả hai bất hạnh. Làm sao Helen có thể sung sướng? Phải chăng
Alexandru không thể tìm được việc làm ở New York sau khi mất việc cách
đây bốn năm vì công ty của nó đã bị một công ty lớn hơn mua lại? Nếu nó
không có lựa chọn, Marie không thể sống cùng chồng ở Thổ Nhĩ Kỳ ư? Khi
cô được nghỉ phép một năm và đến với Alexandru ở Thổ Nhĩ Kỳ, hai năm
trước, Helen đã tưởng cuối cùng rồi chúng cũng ở cùng nhau và xây đắp
một gia đình. Nhưng sau một năm, Marie đã trở lại Mỹ.

- Con không có quyền nghỉ làm hai năm liền, - cô đã giải thích với cha

mẹ chồng. - Con có thể xin nghỉ việc, nhưng thế không phải ý hay vì chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.