TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 236

- Dù sao chăng nữa, - bà vừa nói tiếp vừa ngồi xuống, - mẹ bằng lòng

chấm dứt quan hệ. Mẹ sẽ không cần ngày nào cũng đến bấm chuông nhà họ
nữa và không phải mất công tìm kiếm mỗi khi muốn biếu họ cái gì.

- Nhưng, cha mẹ rất thường xuyên đến thăm họ kia mà! - Marie thốt

lên - Đó là bạn cha mẹ. Họ sẽ không hiểu nổi!

- Mẹ không quan tâm. Và rồi Jacob cũng không có gì để nói với họ cả.

Bà quay về phía chồng, ông xác nhận với một nụ cười:

- Họ chỉ nói về cái họ ăn thôi.

- Thấy chưa! - Helen thốt lên - Jacob không muốn làm bạn với họ.

Vậy thì tại sao mẹ cứ phải cố níu kéo?

Không ai đáp lại. Bà ra sân thượng. Đứng tựa lan can, hướng lên bầu

trời đêm, bà rít thuốc. Hình như Marie cố tình nói trái ý bà. Thực ra, ông
bác sĩ Rumani và vợ ông chưa bao giờ là những người bạn vì họ là hiện
thân cho mọi định kiến Rumani mà bà đã chạy trốn - ngoại trừ chủ nghĩa
bài Do Thái, vì họ là người Do Thái. Bà sẽ chẳng nhớ họ. Bill và Tatiana,
những đồng nghiệp, là những người bạn duy nhất của bà ở Mỹ. Sau khi về
hưu, bà cố duy trì quan hệ. Bà đã ăn trưa cùng họ hai hoặc ba lần. Dần dần,
mối quan hệ gián đoạn. Bình thường thôi vì họ còn phải làm việc. Ở New
York, chẳng ai có thời gian.

Helen châm một điếu khác và ngồi xuống cái ghế nhựa. Qua cửa để

mở, bà nghe thấy Alexandru nói với cha về một cuốn sách anh vừa đọc về
sự gia tăng chủ nghĩa cực đoan tôn giáo ở Ixraen. Trước đây - không lâu
lắm - thì Jacob đã bày tỏ ý kiến của mình về một chủ đề ông tâm đắc. Bây
giờ thì ông yên lặng nghe và cúi xuống đĩa để đưa dĩa lên miệng bằng một
bàn tay run nhè nhẹ. Đã đành là ông ốm, nhưng bà lại không thể không
nghĩ rằng ông không thể hiện chút nghị lực nào. Bà dụi thuốc, trở vào
phòng ăn và chồng đĩa bẩn lên nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.