TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 237

- Cha con thậm chí không thể đọc được một bản hướng dẫn, - bà đột

ngột quay về phía Alexandru nói - Mẹ chỉ yêu cầu ông ấy có thế. Đọc
hướng dẫn và giúp mẹ lắp đặt máy vi tính. Phức tạp đến thế cơ à? Tại sao
mẹ lại phải tự làm tất tật? Ông ấy không chủ động bao giờ cả. Không bao
giờ. Khi về hưu, người ta phải sắp xếp thời gian trong ngày và tìm ra các
hoạt động để bắt các tế bào thần kinh làm việc. Bộ não cũng như một bắp
thịt. Phải rèn luyện, nếu không nó teo lại. Chính vì thế mà mẹ tìm hiểu về
những họa sĩ mẹ quan tâm. Mẹ khuyên cha viết cái gì đó về những buổi hòa
nhạc mình thích, nhưng ông nhún vai bảo chẳng để làm gì cả. Nghe nhạc
thôi chưa đủ! Thế là thụ động. Mẹ đã lập một danh sách nhiều việc khác
nhau mà ông có thể làm ở nhà để giúp mẹ và mẹ đã đặt nó trên bàn làm
việc, chỗ dễ thấy nhất. Ấy vậy mà ông chẳng thèm ngó ngàng gì đến. Chả
nhẽ xem một danh sách lại phức tạp đến vậy sao? Cha con phụ thuộc hoàn
toàn vào mẹ. Mẹ phát chán. Mẹ mệt mỏi lắm.

Jacob so vai rụt cổ. Helen bắt gặp ánh mắt Marie nhìn ông đầy thương

cảm. Bà thấy cô đơn đến độ muốn khóc.

- Thưa mẹ, chiều mai con sẽ đến lắp đặt máy vi tính cho mẹ,

Alexandru nói.

May thay, bà vẫn còn con trai. Và Camille ngoan ngoãn, đứa cháu gái

bé bỏng tuyệt vời của bà mà lâu không nghe thấy tiếng nó là bà lo lắng
chạy bổ vào phòng thì thấy bé gần như thiếp đi trước máy vô tuyến, mồm
ngậm ngón tay cái, nách ôm Laa-Laa.

- Mẹ anh căng thẳng quá! Cha anh thật tội nghiệp! - Marie nói trong

xe taxi đưa họ về nhà vào chín giờ tối. Camille đã ngủ, đầu đặt trên gối mẹ.

- Mẹ anh cũng tội nghiệp. Không dễ đối với bà.

- Nhưng bà không ngừng chỉ trích cha anh. Bà không nể nang ông

chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.