TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 246

- Tất nhiên là không ạ!

Bà tự ghét bản thân vì đã cười cợt với một người đàn ông trắng trợn ăn

cướp của cải của bà. Bà cảm thấy như bị ông ta hãm hiếp. "Một phụ nữ nhỏ
nhắn hiền lành như cô, một phụ nữ Rumani thực thụ..." Ông ta có quyền gì
mà lại nói với bà vẻ khinh bỉ như vậy? Ông ta biết ông muốn làm gì bà
cũng được. Bà là đồ chơi của ông ta mà. Tất nhiên bà sẽ chẳng nói gì hết.
Lẽ ra bà còn cho ông ta cả đồ đạc nữa và bất cứ thứ gì khác. Bà chỉ muốn
rời bỏ đất nước này cùng với gia đình. Khi cửa đã đóng lại, bà sụp xuống
tựa vào tường và khóc, ghê tởm sự hèn nhát của chính mình và sự đồng lõa
thụ động với hành vi cướp bóc ấy. Một tuần sau, hợp đồng được gửi đến,
nêu rõ rằng ông bà Tiberescu đã bán căn hộ của mình cho đảng viên tên thế
này với số tiền là một lei. Giã từ giấc mơ Mỹ.

Từ ban công, bà nghe thấy tiếng chuông. Alexandru ra mở. Mẹ bà đi

vào. Bà nói chuyện với cháu ngoại. Elena quay vào nhà và đóng cửa ban
công.

- Con trông lịch lãm biết bao, Lenoush! Còn Alexandru thì ra dáng

đàn ông rồi!

Bà đã chọn y phục đẹp cho chuyến đi, cho đất nước mới của họ.

Alexandru mặc bộ quần áo mà bà đã may cho nó trong dịp phát phần
thưởng vào tháng Sáu, và đeo một chiếc ca vát của cha nó mà bà đã làm
ngắn bớt. Bà mặc một chiếc váy bằng lanh màu hoàng yến và một áo sơ mi
bằng nilông đen điểm vàng, cùng với dép màu vàng gót cao. Dép phù hợp
với túi xách. Nhìn chung, trông lộng lẫy và rất trang nhã.

- Mẹ vẫn tiếc chiếc áo khoác da, mẹ bà thở dài. Nhưng mà tại sao con

đã không cho mẹ biết là con cần tiền cơ chứ!

- Con sẽ gửi cho mẹ một chiếc từ Ixraen, mẹ ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.