TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 249

Mẹ bà không nói gì khác với bà trước khi bà ra đi ư? Liệu bà ấy có

nhận thấy rằng có lẽ sẽ không bao giờ được gặp lại con gái và cháu trai nữa
hay không? Một câu hỏi không thể thốt thành lời cháy bỏng môi Elena:
“Mẹ có phải là mẹ con không?"

- Thế còn cái kia, là gì vậy? Rèm à?

- Con không biết nữa, mẹ. Con có thể cùng Alexandru xuống hiệu cà

phê ở góc phố năm phút thôi được không? Con đã hứa cho nó ăn cái bánh
Joffre cuối cùng.

- Ờ, hãy đi đi! Mẹ đợi cha và Jacob để mở cửa cho họ.

Elena gọi con trai. Họ đi xuống thang gác. Bà không hề hứa cho con

trai ăn một cái bánh Joffre cuối cùng vì ở tuổi mười hai, nó đủ khôn lớn để
hiểu rằng một ngày như thế này có những việc quan trọng hơn là một cái
bánh, nhưng bà cần hít thở không khí. Bà không thể chịu đựng mẹ thêm
được nữa. Họ vượt qua đại lộ và vào trong phòng trà, nơi mỗi sáng bà
thường uống một tách cà phê từ năm năm nay. Bà gọi một tách cà phê cho
mình và một bánh Joffre cho Alexandru: cái bánh ốc bọt sôcôla là món
tráng miệng khoái khẩu của nó. Người phụ nữ cao gầy đằng sau quầy mỉm
cười với bà:

- Thế ra, ngày hôm nay là ngày trọng đại, phải không bà Tiberescu?

- Phải. Mười lăm phút nữa chúng tôi ra sân bay.

- Trời đất ơi! Tôi không thể tin nổi rằng tôi sắp không được gặp các vị

nữa, bà và cháu. Nó khiến tôi thấy có gì đó, ở đây này. - Bà ta đặt tay lên vị
trí của trái tim. - Chắc chắn tôi sẽ nhớ quý vị. Tôi có thể ôm hôn bà được
không?

Bà ta đi vòng qua quầy hàng và dang tay ôm nữ khách hàng mà đầu

chỉ vừa vặn đến vai bà. Elena bật khóc. Hai nữ phục vụ khác của tiệm cà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.