Helen và người gác đêm. Cô bấm chuông. Mẹ chồng cô kéo chốt và mở
cửa. Họ đồng thời lao đến ôm chầm lấy nhau. Marie ghì chặt vào mình cái
cơ thể nhỏ nhắn, tròn lẳn với bộ ngực to ấy.
- Ôi, Marie, Marie! Helen nức nở.
Marie cũng khóc. Cô cảm nhận được trong chính cơ thể mình, như
một cơn đau thể xác, sự hoảng loạn của Helen. Đó không còn là mẹ chồng
cô nữa. Đó là một người phụ nữ vừa mất người đàn ông mà mình yêu.
Marie theo bà ra tận sân thượng sau khi đi qua phòng khách sạch sẽ và
sáng sủa, còn rộng rãi hơn nữa từ khi Helen cho người thợ ống nước trong
tòa nhà một nửa số ghế trường kỉ màu hạt dẻ. Bà dành sẵn chỗ cho đồ đạc
sẽ được đưa đến trong vài tuần nữa, đó là cái ghế bành bằng da màu be có
thể ngồi ở ba tư thế với một chỗ để chân mà Helen rất tự hào đã mua cho
Jacob. Bên ngoài, cái gạt tàn đặt trên cái bàn nhựa gấp nhỏ màu trắng đầy
tràn mẩu thuốc. Họ ngồi mỗi người một bên bàn. Trời đẹp. Bầu trời xanh
trong, giống như sáng ngày 11 tháng Chín, như thờ ơ vô tình với thảm kịch
nhân loại. Đêm qua, ở phía bên kia của tấm kính này, một người đàn ông
bảy mươi hai tuổi đã chụp một cái túi nhựa lên đầu mình, buộc túi ở phía
dưới cằm rồi đi ngủ. Marie châm một trong những điếu thuốc lá dài của mẹ
chồng và hút trong khi mẹ chồng kể lại tỉ mỉ những việc xảy ra đêm qua.
Helen mô tả lúc vào trong phòng để kéo chăn đắp cho Jacob và chợt thấy
màu nhợt nhạt lạ lùng trên khuôn mặt ông. Bà không thể tha thứ cho mình
vì đã quyết định ngủ ở phòng khách. Bà lý giải rằng bà không bao giờ làm
thế, rằng chỉ vì Camille sẽ đến vào tối hôm sau và bà sợ không ngủ được sẽ
mệt.
- Giá như mẹ ngủ trong phòng như thường lệ! Tối qua, ông đứng ở lối
vào phòng khách. Ông nhìn mẹ bơm cái đệm mà không nói gì. Ông có vẻ
buồn lắm! Marie ơi, mẹ có cảm tưởng mình là kẻ sát nhân!