TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 273

khi nài nỉ người đàn ông giúp đỡ họ, bà không kìm nén được nên đã bật
khóc, mặc dù cái nhìn mạnh mẽ của Jacob như cầu khẩn bà hãy kìm chế.
Người đàn ông đưa bà cái khăn giấy - có lẽ là một cử chỉ quen thuộc của
anh ta. Im lặng. Trong khi chờ bà bình tĩnh lại, anh ta chơi với con dao cắt
giấy, cho nó quay trong tay. Anh hắng giọng và hình như phân vân, rồi nói
bằng tiếng Anh bằng cái giọng Ixraen như hát mà bà thích:

- Các vị nghe đây. Tôi thấy các vị có vẻ là những người tử tế. Các vị

từ Rumani đến, mẹ tôi cũng là người Rumani - ở Brasov, các vị biết không?
Tôi muốn giúp các vị. Các vị có biết tại sao không ai nhận bảo trợ để các vị
di cư sang Mỹ không?

- Không, Jacob đáp.

- Bởi vì các vị đã quá già. Ba mươi tám và bốn mươi ba tuổi? Ở bên

Mỹ, các vị sẽ không bao giờ tìm được việc làm. Ở đó đang khủng hoảng.
Có đầy người thất nghiệp, ngay cả có bằng cấp hẳn hoi. Các vị sẽ lại phải
làm lặt vặt hoặc rửa bát đĩa trong quán ăn. Các vị muốn thế ư? Các vị sẽ có
một cuộc sống tồi tệ. Nghèo ở Mỹ, không phải trò đùa, tin tôi đi. Lời
khuyên tốt nhất mà tôi có thể dành cho các vị là hãy từ bỏ.

Ngồi trên xe buýt trở về, họ không nói gì. Elena ngắm phong cảnh khô

cằn mà vẻ đẹp của nó cho đến lúc ấy vẫn làm bà mê say, rồi thấy một cảm
giác ngột ngạt như thể bà bị chôn đến cổ trong cát sa mạc. Ở Bucarest hay
ở đây, họ đều là tù nhân. Họ có thể đi du lịch và nói điều họ nghĩ, nhưng đó
là một ảo tưởng tự do, bởi vì họ không có quyền ra đi.

- Em biết đấy, - Jacob nói khi xe buýt vào Haïfa, - khi em là giám đốc

phòng thí nghiệm, anh chắc rằng em có thể nộp đơn xin việc làm ở Mỹ. Ba
mươi tám tuổi, chưa thực là già, nhất là trong lĩnh vực của em. Và chắc
chắn là em không có vẻ già tí nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.