TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 284

Camille tựa vào bà ngủ, cháu yêu của bà. Bà vuốt mớ tóc mềm của nó. Nó
vẫn ngủ. Khi nó mở mắt ra, xe taxi đã đến đường vành đai. Một tấm biển
lớn đề chữ “Paris”.

- Đã đến Paris rồi mẹ ạ. Từ giờ, ta nói tiếng Pháp! - Marie nói.

- Để xem, Helen thận trọng đáp.

- Con tin là mẹ có thể nói được mà. Chỉ cần tự tin và chịu khó thực

hành. Mẹ phải bạo dạn lên!

Paris với những đại lộ mà hai bên là những tòa nhà thời Haussman

hình như đã thân thuộc hơn với bà. Taxi rẽ vào một phố nhỏ mà bà không
kịp đọc tên trên cái biển xanh và dừng lại trước một cổng xe. Helen biết họ
đang ở quận XV, gần La Motte-Picquet, không xa khách sạn mà bà đã lưu
lại năm 1968. Marie trả tiền xe trong khi Helen đánh thức Camille. Họ kéo
vali theo một lối đi dẫn đến một cái sân nhỏ mờ mờ tối mà ở cuối có một
xưởng thủ công được cải tạo thành nhà ở. Marie đến rìa cửa sổ, tìm kiếm
sau một hòn đá và thấy chìa khóa cửa. Cô cho chìa khóa vào ổ, vặn và đẩy
cửa.

Căn phòng họ vào rộng rãi, sáng sủa, đầy cây xanh. Với trần cao có

trổ nhiều lỗ tạo giếng trời, nó giống như một phòng lớn thông thoáng ở
New York.

- Đến một ngôi nhà xa lạ mà người ở đã đi buổi sáng, buồn cười thật, -

Marie nói - Ta có cảm giác là cô bé Tóc vàng đang vào lều của ba chú gấu.

Cô đã thu xếp một cuộc trao đổi với những người Paris tuần này đến ở

nhà họ tại New York, còn Alexandru thì đến ở nhà mẹ. Helen khâm phục óc
tổ chức của con dâu, nhưng cứ nghĩ đến việc những người không quen biết
đến ở căn hộ của con trai là bà thấy lo ngại, nhưng không nói ra.

- Mẹ ơi! Bà ơi! Nhìn này! Cá! Cháu muốn cho chúng ăn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.