TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 286

ảnh hiện về: trong căn nhà ở Kichinev vào ngày mà bà đang đuổi bắt con
chó Papusha để nó không làm bẩn phòng khách với những cái chân đầy
bùn, và rồi giọng nói của dì đã làm bà sững lại: "Elena!" Cùng giọng ấy.
Cùng đôi mắt dữ tợn. Năm đó bà lên sáu.

- Giường chưa dọn, mẹ! Mẹ không thấy à? Đó chỉ là cái bọc giường.

Không sạch sẽ. Khối người có thể đã dùng. Và mẹ lại còn nằm thẳng lên
đệm! Giờ thì con hiểu tại sao Alex có thể ngủ ở bất cứ đâu!

Khó khăn lắm, Helen mới ngồi dậy được. Trí nhớ từ từ trở lại với bà.

Paris. Ngôi nhà ở quận XV. Bữa ăn tối nhà cha mẹ Marie. Mệt mỏi. Căn
phòng nhỏ. Bà nhớ đã tháo hàm răng giả - thông qua việc Marie tránh nhìn
bà - và đưa tay che miệng.

- Mẹ không biết, Marie, - bà đáp với giọng xin lỗi - Mẹ cứ tưởng

giường đã dọn rồi. Mẹ mệt quá mà! Nằm xuống là mẹ ngủ ngay rồi.

- Ga trải giường đây ạ, - Marie nói, giọng dịu hơn - Con xin lỗi đã

đánh thức mẹ. Con đặt Camille vào giường rồi quay lại giúp mẹ.

- Đừng lo. Mẹ tự xoay xở được. Cảm ơn con, Marie.

- Chúc mẹ ngủ ngon, Helen.

Khi bà tỉnh dậy, ở Paris là mười một giờ - nhưng ở New York mới là

năm giờ. Từ nhiều tháng nay, bà chưa khi nào ngủ nhiều và sâu đến thế.
"Hiệu quả của chênh lệch múi giờ đấy ạ", Marie vừa cười vừa nói với bà,
cô đang pha cà phê trong bếp.

- Hôm nay mẹ muốn làm gì ạ, Helen? Con đã dự định đến nhà một cô

bạn cũng có con gái cỡ tuổi Camille và sáng mai sẽ đi nghỉ, nên chúng con
chỉ còn hôm nay để gặp nhau. Nếu muốn, mẹ có thể đi cùng chúng con,
hoặc mẹ đi dạo chơi. Bảo tàng Rodin không xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.