TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 297

- Gì cơ ạ?

- Con đã nói: "Giờ con hiểu tại sao con trai mẹ có thể ngủ bất cứ đâu"!

Nói như thế về con trai mẹ bởi vì mẹ đã không nhìn thấy giường chưa trải,
vào buổi tối chúng ta đến Paris. Mẹ đã cảm thấy bị xúc phạm, Marie ạ. Từ
lúc đó, thế là hết. Con đã mất mẹ.

Marie đã quên khuấy câu nói này và chỉ nhớ lại khi Helen nói. Cô

không biết điều gì sẽ xảy ra nữa, nhưng điều gì đó tồi tệ hơn. Cô không thể
không bật cười.

- Thực là con đã nói thế ạ? Con đã cáo buộc mẹ dạy con trai như một

người Digan ư? Helen tội nghiệp! Con xin lỗi!

- Con cười, Marie, còn mẹ thì khóc.

- Mẹ biết tính con chứ! Mẹ biết đôi khi con nói năng thế nào chứ! Con

bộp chộp, không tốt! Không nên câu nệ những gì con nói! Từ nay trở đi,
con xin mẹ hãy ngăn ngay lập tức khi con nói gì mà mẹ thấy chướng. Mẹ
đừng đợi những hai năm! Mẹ hứa chứ ạ?

- Mẹ sẽ cố, Marie.

Sau khi gác máy, Marie vẫn còn buồn rầu suy nghĩ. Vậy là, cuối cùng

chính cô đã làm hỏng chuyến đi Paris của Helen. Chỉ một giây cáu bẳn là
đủ để làm phật lòng mẹ Alex ở điểm nhạy cảm nhất, vào lúc mà bà dễ bị
tổn thương nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.