TƯƠNG LAI XÁN LẠN - Trang 299

âu của một người mẹ. Bà ta có mái tóc ngắn vàng và cặp kính tròn, với
dáng vẻ Đức nhiều hơn Ý, hỏi họ bằng tiếng Anh những câu hỏi đã được
dự kiến trước: Vì sao họ lại di cư sang Ixraen? Vì sao bây giờ họ lại muốn
di cư sang Mỹ? Họ có quan hệ nào bên Mỹ hay không?

- Vợ ông không phải người Do Thái chứ? Bà ta hỏi Jacob.

Đó là câu hỏi đáng lo ngại duy nhất. Câu trả lời thật đơn giản: họ rời

Ixraen vì Elena không phải người Do Thái. Tốt hơn hết là không nên nhấn
mạnh vào điểm này, vì họ đang nói với Văn phòng Trợ giúp dân nhập cư
Do Thái. Người đàn bà mời họ trở lại phòng chờ trong khi người ta xem xét
trường hợp của họ. Elena ra ngoài hút một điếu thuốc. Bà châm một điếu
nữa bằng mẩu thuốc lá còn đang cháy của điếu thứ nhất, rồi một điếu thứ
ba. Một tiếng sau, họ được gọi vào một phòng khác, và được đón tiếp bởi
một thanh niên có mái tóc đen và đeo một chiếc cà vạt có tông màu tinh tế.
Anh ta không mời họ ngồi.

- Xin lỗi, - anh ta nói bằng tiếng Anh với một giọng nói đặc Ý - Chúng

tôi không giúp gì được.

Elena và Jacob lặng lẽ nhìn anh. Anh ta đưa mắt nhìn đồng hồ như thể

sắp có một cuộc hẹn quan trọng.

- Chúng tôi nên làm gì bây giờ? Jacob hỏi.

- Các vị có thể thử đến Ủy ban cứu trợ quốc tế. Cơ quan họ cách đây

không xa. Các vị có bản đồ không? Đây, nó ở chỗ này.

Anh ta đánh dấu chữ thập vào bản đồ của Elena và tiễn họ ra cửa.

Ra tới ngoài, họ không nói với nhau một lời. Miệng Elena khô ran.

Một nếp nhăn hằn sâu giữa đôi mắt bà. Bà rùng mình. Ở đây lạnh hơn rất
nhiều so với Haïfa. Bỗng chốc, bà không còn chút sinh khí nào. Jacob xem
bản đồ dẫn đường tới Ủy ban cứu trợ quốc tế, chỉ mất mười phút đi bộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.